Chương 37: Tấm bia to và địa lôi

- Làm sao vậy, Ôn Lâm?

Quan Doãn trở lại chỗ ngồi của mình. Thấy cơn giận của Ôn Lâm vẫn còn, bộ ngực tức giận đến phập phồng. Cô bình thường không phải vừa mới quen biết Vương Xa Quân, và cô cũng không phải là người hay nổi giận. Khẳng định là hôm nay đã gặp chuyện gì đó.

- Làm sao vậy?

Còn không phải là vì anh sao?

Ôn Lâm liếc mắt nhìn Quan Doãn:

- Đã sớm nói cho anh biết, đừng để bị lừa gạt bởi Vương Xa Quân, vậy mà anh không nghe. Vương Xa Quân chính là một tên mục nát.

- Sao lại là tôi chứ?

Không phải là anh ấy đã chọc giận cô?

Vương Xa Quân mục nát hay không mục nát thì công đạo tự tại lòng người. Quan Doãn khi đến phòng Thư ký, trên đường đi, không ít người chào hỏi hắn, tỏ vẻ chúc mừng hắn lên chức Phó phòng.

Cũng có mấy đồng nghiệp quan hệ không tồi, nhỏ giọng nhắc đến tên Vương Xa Quân, hắn chỉ cười khẩy một tiếng, không nói gì.

Vương Xa Quân ở Huyện ủy có cậu làm Phó bí thư Huyện ủy nên có chỗ dựa vững chắc, rất nhiều người nịnh bợ y. Điểm mấu chốt ở chỗ, y bình thường rất kiêu ngạo, luôn tỏ ra mình tài trí hơn người.

Hơn nữa, ở Huyện ủy lại có chỗ dựa vững chắc, ai dám so sánh với y chứ.

Sự hoang tưởng về tài trí siêu việt của Vương Xa Quân đã dẫn đến việc y tỏ ra kiêu ngạo. Cả Huyện ủy ai cũng biết nhưng có lẽ chỉ có mình y là không biết, còn vẫn cho rằng mình khiêm tốn.

Kỳ thật thì mọi người chỉ ngại mặt mũi Lý Vĩnh Xương mà không dám nói thôi.

- Đừng nói nữa!

Ôn Lâm hớp một ngụm nước, tức giận nói:

- Tối hôm qua tôi nghe được một tin tức, Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân đến đồn công an thị trấn Phi Mã, bảo Tiền Ái Lâm đến gây phiền toái cho Lưu Bảo Gia.

Quan Doãn lập tức cả kinh, đoán được điều gì:

- Lý Vĩnh Xương muốn điều gì từ Lưu Bảo Gia?

- Anh nói thật đi, Lưu Bảo Gia rốt cuộc có đập Lý Vĩnh Xương hay không? Anh có ở sau lưng giật dây hay không?

Ôn Lâm thở phì phì, chất vấn Quan Doãn.

Cha mẹ Ôn Lâm là cư dân lâu năm của thị trấn, ở thị trấn quan hệ rất rộng, có thể biết được tin tức Lý Vĩnh Xương đến đồn công an thị trấn cũng chẳng có gì lạ. Cô biết Lý Vĩnh Xương vì sao mà đến, Quan Doãn cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Hắn kinh ngạc chính là, Ôn Lâm vì chuyện của hắn mà tức giận, hắn trong lòng không khỏi cảm động.

- Để tôi gọi cho Bảo Gia nói một câu, bảo cậu ấy cẩn thận.

Thấy đã đến giờ làm, Quan Doãn không trả lời câu hỏi của Ôn Lâm mà cầm lấy điện thoại gọi đến văn phòng Đảng ủy thị trấn Phi Mã, vừa lúc Lưu Bảo Gia tiếp điện thoại. Hắn cũng không e dè Ôn Lâm ở đây, trực tiếp nói:

- Bảo Gia, gần đây nên cẩn thận một chút.

Công an thị trấn nói không chừng sẽ gây phiền toái cho cậu đấy.

Lưu Bảo Gia ở văn phòng Đảng ủy thị trấn Phi Mã tuy chỉ là cán sự bình thường, nhưng y từ nhỏ đã lăn lộn với đám giang hồ của thị trấn, nên mạng lưới quan hệ ở đây rất rộng. Vừa nghe lời nói của Quan Doãn thì liền cười ha hả:

- Tối hôm qua Hầu Bì đêm khuya khoắt đến gõ cửa nhà tôi, nói là lão Mao Hầu tự mình đến đồn công an thị trấn điểm tướng, đòi Tiền Khai Nhãn phải bắt tôi.

Tiền Khai Nhãn muốn động đến ngón tay của tôi thì y đừng hòng ở cái thị trấn này nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!