Quan Doãn tùy ý ăn mấy miếng cơm, đang muốn đi thì lại nghĩ đến một việc, nhỏ giọng hỏi ông cụ Dung:
- Cháu đã quyết định nhận thầu núi Bình Khâu.
Việc khai thác, phát triển núi Bình Khâu thật sự sẽ có triển vọng?
- Đương nhiên sẽ có, cậu sao không nghĩ lại ai ở tại núi Bình Khâu? Một vị thần tiên. Có thần tiên ở đó, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành ngọn núi nổi tiếng mà thôi.
Ông cụ Dung cười híp mắt, lộ ra vẻ mặt trêu tức:
- Tin hay không thì tùy cậu.
Quan Doãn cười, cũng không để ý đến lời của Ông cụ Dung. Chỉ cần Ông cụ Dung bắt đầu khoe khoang, thì hắn đã biết nên chấm dứt cuộc hội thoại này. Nếu không, Ông cụ Dung sẽ nói chuyện không dứt.
Cái gì là hồi ức ngày xưa, cái gì là ông ta đã tham gia qua ba cuộc chiến dịch… Mặc dù Quan Doãn tin tưởng bản lĩnh của Ông cụ Dung, nhưng vẫn không tin ông ta đã từng là một nhân vật oai phong một cõi.
Đại nhân vật?
Đại nhân vật mà bây giờ đi bán bánh nướng. Thật là tức cười!
Hắn cùng với Ngõa Nhi trở lại Huyện ủy. Trên đường đi, Ngõa Nhi không nói lời nào, giống như đang có tâm sự. Khi đến phòng Thư ký, cô một phen kéo Quan Doãn lại, ngượng ngùng nói:
- Anh Quan, em ngày mai đi rồi.
Về sau, anh có nhớ em không?
- Đương nhiên, Ngõa Nhi là một cô bé tốt, ai mà không nhớ chứ. Anh còn sợ một ngày nào đó, khi anh có dịp đến tỉnh, em lại làm bộ không biết anh đấy.
- Không có đâu!
Em và anh ngoéo tay với nhau đi, trăm năm không thay đổi.
Ngõa Nhi mỉm cười:
- Anh nhớ viết thư cho em, có được hay không? Nếu không biết được tin tức của anh, em sẽ buồn lắm, và có thể khóc nhè.
- Ừ, anh sẽ viết thư cho em.
Quan Doãn đẩy cửa bước vào phòng Thư ký. Trong văn phòng không có một ai. Dĩ nhiên, hắn là người đến đầu tiên.
Ngõa Nhi ở trong phòng dạo qua một vòng, chợt nhớ tới điều gì đó:
- Đúng rồi, ông nội Dung là ai vậy? Ánh mắt của ông ấy như muốn dọa người, giống như cái gì ông cũng biết.
Rồi không đợi Quan Doãn trả lời, cô liền khoát tay, xoay người bỏ đi:
- Em đi tìm ba đã.
Với đánh giá của Ngõa Nhi về Ông cụ Dung, Quan Doãn nghe qua nhưng không để trong lòng. Hắn vừa thu dọn phòng, vừa nhớ lại những gì mà sách sử nhà Tống đã nói về Chương Đôn, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra. Vẫn là Ông cụ Dung tinh thông lịch sử.
Càng không rõ thì hắn lại càng tò mò. Hắn đơn giản đến văn phòng làm việc của Huyện ủy trong một đống sách sử thật dày, tìm ra được một cuốn về lịch sử nhà Tống Gian thần truyền, ở trang cuối cùng đã tìm được một bài về Chương Đôn.
Sau khi xem qua một hơi về cuộc đời của Chương Đôn, Quan Doãn đóng sách lại, trầm ngâm không nói gì. Tuy rằng, từ sự kiện xà kép của Lãnh Phong cho đến hành động viết lưu niệm trên vách núi của Chương Đôn có sự bất đồng nhưng có rất nhiều thứ đã ăn sâu vào bản chất con người.
Từ xưa đến nay, kiêu hùng thủy chung vẫn là kiêu hùng, gian thần thủy chung vẫn là gian thần. Từ quan quân nhà Thanh cho đến Nhật Bản tiến vào Trung Quốc, Hán gian đã vượt qua không gian của lịch sử, trở thành một trường phái chỉ thịnh chứ không suy.
Trong tương lai, trong nước sẽ vẫn tồn tại nhiều Hán gian.
Chương Đôn sau khi được trọng dụng thì có thù trả thù, có ân trả ân. Các quan lại lớn nhỏ trong triều không một ai may mắn thoát khỏi. Chẳng những giết chết toàn bộ đối thủ mà còn cả người nhà của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!