Chương 33: Người một nhà.

Nhận hai mươi tệ cầm trong tay, để ở trước mặt, Quan Doãn trịnh trọng nói:

- Được, anh đồng ý cho Ngõa Nhi góp vốn.

Ôn Lâm thấy bộ dáng Quan Doãn không giống vui đùa, đột nhiên đồng ý để Ngõa Nhi góp vốn, đầu tiên là cả kinh, lập tức nghĩ ra gì đó, cũng từ trên người lấy ra ba mươi tệ, đưa đến trước mặt Quan Doãn:

- Tôi ra ba mươi...

Ngẫm nghĩ một chút lại, đưa thêm ra một tệ.

- Góp ba mươi mốt mới được, em và Ngõa Nhi vừa lúc chiếm 51% cổ phần, chỉ cần chúng ta ý kiến thống nhất, là có thể phủ quyết quyết định của anh, hừ!

Hừ! Ngõa Nhi cũng giúp vui Hừ một tiếng, đem bát canh thịt chỉ còn một nửa và nửa cái bánh đưa cho Quan Doãn.

- No quá đi, anh Quan, em không ăn, cho anh tất đấy..

Quan Doãn mở ra hai tay:

- Có ý tứ gì, để anh ăn cơm thừa của em?

- Thế thì sao, anh còn ý kiến gì?

Ngõa Nhi cười hì hì nói.

- Ở nhà em ăn không hết, đều là ba ăn giúp em, em tin ai, mới có thể để cho ăn. Bà nội nói, người giúp em ăn cơm thừa, mới có thể là người thân cả đời.

Ôn Lâm nhìn Quan Doãn có vẻ trêu tức, ý là, xem anh làm sao bây giờ?

Ngõa Nhi là một cô bé, tuổi xấp xỉ với em Dung, so với em Dung thì xảo trá tai quái hơn, ở trong mắt Quan Doãn, cô chính là phiên bản ngược của em Dung, căn cứ nguyên tắc không lãng phí, hắn lập tức cắn một phát hết một phần ba của nửa cái bánh, lại một uống một hơi bát canh thịt, cười ha hả:

- Ăn thì ăn, sợ cái gì, không phải là chút nước miếng của Ngõa Nhi, Ôn Lâm còn thích mượn ly anh uống nước, còn thường xuyên ăn nước miếng của anh đấy.

Ôn Lâm lập tức ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, giơ tay muốn đánh Quan Doãn:

- Anh nhắc đến em làm gì?

Ngõa Nhi vui vẻ, giơ tay ngón út ra trước mặt Quan Doãn:

- Anh Quan, em muốn cùng anh ngoéo tay lại một lần.

Trong nháy mắt, Quan Doãn lại nghĩ tới tình cảnh ngoéo tay ở đồng ruộng, còn phảng phất, tiếng nói của Ngõa Nhi vẫn còn vọng lại trong tai:

- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!

Hắn mỉm cười, cùng Ngõa Nhi lại ngoéo tay lần nữa.

- Quá tam ba bận, ngoéo tay lần thứ hai, về sau không được tùy tiện ngoéo tay, nếu hơn, sẽ không dùng được.

Quan Doãn móc vào ngón út trắng như ngọc của Ngõa Nhi.

- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!

- Ngoéo tay, một trăm năm không được đổi!

Ngõa Nhi còn nói thêm một lần, ánh mắt vòng vo mấy vòng.

- Anh Quan, nếu thành lập công ty du lịch núi Bình Khâu, anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị, chị Ôn là Tổng giám đốc, em chính là Phó tổng giám đốc, đúng hay không?

Thành lập công ty du lịch núi Bình Khâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!