Lãnh Phong lông mi hơi động, không nói gì.
Ngõa Nhi lại mặc kệ, nói với Lỹ Vĩnh Xương
- Bác làm gì dữ thế?
Quan Doãn kéo Ngõa Nhi, đúng mực nói
- Phó Bí thư Lý, tôi làm sai chỗ nào, ngài cứ việc phê bình.
Lời Quan Doãn tuy đơn giản, lại bỗng chốc khiến Lãnh Phong thay đổi sắc mặt, ông ta không khỏi lại lần nữa ngấm ngầm đánh giá Quan Doãn vài lần.
Vốn cho rằng Quan Doãn xưng hô với mình là Chủ tịch Huyện, khi xưng hô với người khác, cũng là chỉ xứng với chức vụ mà không thêm họ, không ngờ, Quan Doãn chỉ xưng hô đặc biệt như thế với mình ông ta.
Sao lại có thể?
Quan Doãn chẳng lẽ nhìn ra lai lịch của ông ta? Lãnh Phong trong lòng lóe lên tia nghi vấn đi không được, không thể nào!
Sơ yếu lý lịch của Quan Doãn giống như tờ giấy trắng, từ huyện Khổng từng bước đi đến đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp đại học xong quay về huyện Khổng, hắn trừ Bắc Kinh và huyện Khổng ra, chưa có đi qua chỗ khác.
Đối với việc theo ông ta nửa năm trời làm thông tín viên, Lãnh Phong tự nhiên tuy có cảm thấy quen thuộc với Quan Doãn, nhất cử nhất động của Quan Doãn tuy kính cẩn mà khiêm tốn, nhưng khí chất học sinh vẫn chưa giải thoát, ít nhiều có thể nhìn ra được, tuy nhiên giống như kết luận của ông ta về Quan Doãn, Quan Doãn là một thể tổng hợp đầy mâu thuẫn.
Đúng vậy, Quan Doãn điềm đạm hơn so với người cùng lứa tuổi, nhưng trong trụ sở Huyện ủy, so sánh với nhau, trên phương diện điềm đạm và lễ phép, Quan Doãn không thể hiện nhiều, nhưng lực quan sát tiểu tiết đối với quan trường và lực lãnh ngộ đối với đại cục của Quan Doãn, lại có trí tuệ vượt xa lứa bạn cùng tuổi bình thường.
Tiểu tiết quyết định sự thành bại của một việc, mà lãnh ngộ đại cục, cái quyết định chính là tương lai, Lãnh Phong càng tò mò đối với Quan Doãn, mặc dù ông ta một tay đề bạt Quan Doãn, nhưng bây giờ ông ta bỗng nhiên phát hiện, khi ông ta giao lưu sâu với Quan Doãn, ông ta càng ngày càng không nhìn thấu được Quan Doãn, trước không nhắc đến sự kiện đập nước sông Lưu Sa mà Quan Doãn đột nhiên đề nghị, Quan Doãn đã bình tĩnh ứng phó tình cảnh khó khăn hơn một năm nay ở Huyện ủy, khiến ông ta xem trọng hắn thêm ba phần rồi.
Một người tuổi trẻ mới ra đời, phải chịu khốn khổ đầu tiên trong đời người mà chỉ vì vô ý sai phạm tạo thành, thế mà vẫn luôn kiên trì vững tâm, vẫn tả xung hữu đột bất khuất, thật không đơn giản.
Mà Quan Doãn trả lời Lý Vĩnh Xương có chút trí tuệ quan trường, hắn không biện giải trước, cũng không hỏi sai ở đâu, trực tiếp nhận phê bình của Lý Vĩnh Xương, tương đương chiến thuật dựa vào lùi mà tiến, cho dù Quan Doãn làm việc gì khiến Lý Vĩnh Xương nổi xung lên, Lý Vĩnh Xương cũng không dễ phê bình hắn điều gì, hơn nữa, Quan Doãn… dù sao cũng là thông tin viên của ông ta.
Thông tín viên của Chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy không biết ngại mà phê bình trước mặt Chủ tịch huyện sao? Lý Vĩnh Xương có là rắn địa phương ở huyện Khổng, y cũng không dám kiêu ngạo như thế, không hiểu quy tắc như thế.
Lãnh Phong khép mắt, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ, Quan Doãn ở trong tình cảnh khó khăn không rối loạn không sợ hãi, trong tình thế phức tạp vẫn duy trì tỉnh táo, dưới đả kích lớn trong đời người, không hề từ bỏ hy vọng, chẳng lẽ nói, hắn giống như các vị quan lớn từ cấp tỉnh bộ trở lên, sau lưng có cán bộ tham mưu cao cấp ẩn mình?
Sao có thể chứ? Lãnh Phong lập tức phủ nhận phán đoán của mình, đừng nói huyện Khổng nhỏ bé này có cán bộ tham mưu cao cấp gì, cho dù có, làm gì có cán bộ tham mưu cao cấp nào chịu thiệt ở sau lưng một thông tin viên chứ? Nghĩ lại cũng không thể nào.
Lý Vĩnh Xương vết thương trên đầu bị dính nước mưa, đau đến toát mồ hôi lạnh, y vào văn phòng nghe thấy Ngõa Nhi quát tháo Vương Xa Quân, liền vội vàng lại giảng hòa cũng vì muốn an ủi Vương Xa Quân, việc lựa chọn chức Phó phòng đối với Vương Xa Quân thực sự đả kích rất lớn, y quá hiểu Vương Xa Quân, mặt mũi tốt, lại mạnh mẽ, không ngờ vừa vào cửa phát hiện Vương Xa Quân tinh thần xa sút như thế, trong lòng vừa tức vừa lo, đầu đau thêm lòng đau, dưới tình thế cấp bách, y liền quát lớn với Quan Doãn.
Lời vừa nói ra liền ý thức được không đúng, ánh mắt đảo quá, Lãnh Phong đang ngồi ở chỗ Quan Doãn. Tuy nói rằng y tôn kính với Lãnh Phong chỉ là chức vụ, ở huyện Khổng này, lời nói của một Chủ tịch huyện trong hoàn cảnh xấu còn chưa chắc có lời của gã trong đó, nhưng trong vấn đề dự án đập nước sông Lưu Sa, Lãnh Phong trước mắt còn nắm quyền chủ động, trước khi danh sách thành viên trong tổ lãnh đạo chưa chính thức thông qua nghị quyết Huyện ủy, y nhất định phải tôn trọng Lãnh Phong, để tránh y bất ngờ không được chọn.
- Chủ tịch Lãnh, ngài cũng có mặt àh?
Lý Vĩnh Xương gật đầu với Lãnh Phong, xem như là có thăm hỏi, lại quay đầu nhìn Quan Doãn nói
- Cậu không chăm sóc tốt Ngõa Nhi, làm Ngõa Nhi tức giận, cậu nói xem có phải lỗi của cậu không?
Kỳ thực Lý Vĩnh Xương muốn chất vấn trước mặt Quan Doãn Lưu Bảo Gia ở đâu, vết thương trên đầu y có phải là chuyện do Lưu Bảo Gia làm không, nói ra mồm, lại biến thành Ngõa Nhi.
- Vâng, là lỗi của tôi
Quan Doãn thành thật nhận phê bình, hắn không thể giải thích hắn làm chuyện này là vì Lãnh Phong, có vấn đề tự mình gánh lấy, trong mắt lãnh đạo sáng lên, trong lòng sẽ ghi nhớ.
- Ngõa Nhi, Bí thư Lý có chút việc đi không được, cháu đi cùng Quan Doãn trước đi, Xa Quân không chăm sóc cháu được, cũng không biết nói chuyện, cháu đừng tức giận
Lý Vĩnh Xương chịu đau nhẫn nại, nói tốt vài câu với Ngõa Nhi, lại gật đầu với Lãnh Phong, cùng Vương Xa Quân đi ra khỏi phòng thư ký.
Mưa gió vẫn to như thế, Vương Xa Quân ra khỏi cửa liền hắt hơi một cái, toàn thân lạnh phát run, Vương Xa Quân yêu quý nhìn y, lại oán giận nói
- Đừng không lịch sự như thế, chẳng qua là chức Phó phòng, nhiều lắm nửa năm sau lại có, đến lúc đó cháu chắc chắn có thể lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!