Là người trẻ tuổi vừa mới bước chân vào chốn quan truờng, có thể dựa vào một bóng đại thụ thì thật là tốt, nhưng trước khi tìm đuợc bóng đại thụ để dựa thì phải xác định bóng đại thụ không những phải cành lá xum xuê mà còn nhất thiết phải là cây lớn rễ sâu.
- Ngõa Nhi, nếu cô mệt thì nghỉ sớm đi.
Quan Doãn chỉ vờ như không nghe thấy bí mật mà Ngõa Nhi tiết lộ, có những chuyện chỉ có thể nghe mà không thể tiếp. Cho dù Ngõa Nhi mới chỉ là đứa trẻ muời năm muời sáu tuổi cũng không đuợc. Hắn không thể mạo hiểm.
Không phải là sợ Ngõa Nhi làm lộ bí mật mà là Ngõa Nhi dù sao cũng chỉ là một cô bé, nếu chẳng may bị Lý Dật Phong dò hỏi thì tất nhiên không tốt đẹp gì cho hắn.
- Em không ngủ, em vẫn chưa chơi đủ.
Ngõa Nhi đúng là tuổi nhỏ hồn nhiên, chẳng suy nghĩ gì về việc tại sao Quan Doãn không tiếp lời nó. Nó vốn ngồi đối diện với Quan Doãn, không hiểu nghĩ tới cái gì mà lách qua bàn, đến cạnh Quan Doãn, kéo tay Quan Doãn:
- Anh Quan, ngày mai anh lại chơi tiếp với em nhé, đuợc không?
Rèm cửa vang lên một tiếng động, một nguời đẩy cửa buớc vào. Quan Doãn ngẩng đầu sợ hãi, là Chủ tịch huyện Lãnh Phong.
- Chủ tịch…
Quan Doãn vội đứng dậy chào.
- Tôi đến thăm Ngõa Nhi.
Lãnh Phong ánh mắt bình tĩnh nhìn Quan Doãn khẽ gật đầu, quay nguời nói chuyện với Ngõa Nhi, vẻ mặt ôn hòa:
- Ngõa Nhi, huyện Khổng chơi có vui không?
Lãnh Phong không phải muốn hỏi huyện Khổng chơi vui hay không vui, mà là muốn hỏi xem ấn tuợng của Ngõa Nhi về Quan Doãn thế nào.
- Cháu chào chú Lãnh.
Ngõa Nhi rất lịch sự, chào hỏi truớc rồi mới trả lời:
- Huyện Khổng chơi vui lắm ạ, phong cảnh đẹp, con nguời cũng đẹp.
Cô cuời hì hì tít hết cả hai mắt.
- Vậy là tốt rồi. Ha ha.
Ánh mắt của Lãnh Phong lại nhìn về phía Quan Doãn:
- Quan Doãn, sáng sớm mai cậu đến văn phòng của tôi sớm một chút nhé.
Quan Doãn vội vàng gật đầu:
- Vâng, thưa Chủ tịch.
Lãnh Phong cố ý nói rõ là sáng sớm mai, chắc chắn là có hàm ý sâu sắc. Là ám chỉ cho Quan Doãn phải sớm hơn so với cả thời gian đi làm. Thường ngày khi đi làm Quan Doãn hay đến phòng thư kí truớc, sau đó mới đến văn phòng của Lãnh Phong quét dọn vệ sinh.
Nói như vậy thì tài liệu mà hắn trình lên đã có tác dụng rồi sao?
Ánh mắt lại dừng lại ở vết lõm tròn trên ngón tay trái áp út của Lãnh Phong. Là mấu chốt trong việc Quan Doãn phát hiện ra bí mật của Lãnh Phong, liên tuởng hết tất cả sự việc xảy ra sau dấu vết hình tròn kia, hắn càng thấy tò mò và kính sợ Lãnh Phong hơn.
Đánh giá của Lý Dật Phong về Lãnh Phong vô cùng chính xác. Lãnh Phong quả đúng là nhân vật vô cùng bí hiểm. Tất cả Huyện ủy ngoài Lý Dật Phong và hắn ra duờng như không ai biết rõ lai lịch của Lãnh Phong. Tất cả đều bị vẻ lạnh lùng bề ngoài và lối làm việc không nể tình ai của Lãnh Phong che mắt.
Lãnh Phong lại thân thiết hỏi Ngõa Nhi vài câu, vẫn chưa đi thì có vài người bước vào, người trước mặt không ai khác chính là Lý Dật Phong, theo sau Lý Dật Phong là Vương Xa Quân và Ôn Lâm.
Khác với Lãnh Phong vừa bước vào là quan tâm đến Ngõa Nhi, Lý Dật Phong vừa đến đã chủ động bắt tay với Quan Doãn:
- Nghe Xa Xuân và Ôn Lâm nói cậu đã chăm sóc Ngõa Nhi cả ngày hôm nay. Tiểu Quan, vất vả cho cậu rồi. Tôi phải cảm ơn cậu. Ngõa Nhi rất ngịch ngợm, chắc là khiến cậu vất vả không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!