Chương 12: Bối cảnh của Lãnh Phong.

Còn chưa kịp bước về cánh cửa giữa đông viện và tây viện – cửa chính tòa nhà huyện ủy, mà phía bên trong tiểu viện là nơi lãnh đạo Huyện ủy làm việc, có một cửa nhỏ, thường gọi cửa trong

- chỉ thấy Vương Xa Quân vội vã từ trong cửa đi ra, cùng Quan Doãn, Ôn Lâm, Lý Ngõa Nhi vừa lúc đi tới thành mặt đối mặt.

Vương Xa Quân vừa ngẩng đầu nhìn thấy Quan Doãn ở giữa, Ngõa Nhi bên phải, Ôn Lâm bên trái, Ôn Lâm còn tốt, cách Quan Doãn đến nửa mét, duy trì khoảng cách của đồng sự, còn Ngõa Nhi gần như sát cạnh Quan Doãn, cười rất vui vẻ, tâm tình đang tốt của gã lập tức trầm xuống vài phần, sắc mặt bỗng chốc âm u.

Thật sự là được cái này mất cái khác, lo tiếp lãnh đạo không lo được bên Ngõa Nhi, thật đúng là để Quan Doãn có cơ hội rồi. Vương Xa Quân không dám nghĩ, càng nghĩ càng bực mình, chỉ muốn đấm một phát vào cái gương mặt anh tuấn kia của Quan Doãn.

Tuy nhiên lại nghĩ đến vừa mới liên lạc với thành phố, cùng với biến cố sắp phát sinh của Huyện ủy, gã trong lòng lại cân bằng vài phần, hừ, Quan Doãn cho dù chăm sóc tốt cho Ngõa Nhi thì có ích lợi gì?

Ứng cử viên cho ghế Phó phòng không có hắn, chuyện tốt không đến hắn, nhưng chuyện xấu... Lập tức liền rơi xuống đầu của hắn. Nghĩ đến chỗ đắc ý, Vương Xa Quân thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Tuy nhiên gã vẫn còn không dám cười, đừng nói cười ra tiếng, ngay cả tươi cười cũng không dám lộ một chút, mà là vô cùng nghiêm túc nói:

- Ôn Lâm, Quan Doãn, lãnh đạo Thành ủy sắp đến, đêm nay tăng ca, mọi người khẩn trương về phòng Thư ký, có thể bất cứ lúc nào lãnh đạo sẽ có việc gọi đến.

Lại nhìn Ngõa Nhi mà nói.

- Ngõa Nhi, em về nhà khách Phi Mã mà nghỉ ngơi trước, xong việc, anh lại đến thăm em, được không?

- Ai cần anh lo!

Ngõa Nhi nhăn mặt hướng về phía Vương Xa Quân nói,

-Tôi không thích bộ dáng loè loẹt của anh.

Vương Xa Quân đắc ý nhất chính là đầu tóc luôn bóng lộn, gã tuy rằng không có bộ dạng đẹp trai, phong độ như Quan Doãn, nhưng là tự nhận không kém nhiều, lại trực tiếp bị Ngõa Nhi nói thành loè loẹt, nếu là người khác gã đã trở mặt, nay lại là Ngõa Nhi, gã không thể trêu vào, đành phải ngượng ngùng cười:

- Ngõa Nhi, bí thư Lý nói...

- Tôi không nghe!

Ngõa Nhi liền bịt kín lỗ tai lại.

Truyền tới mấy tiếng ồn ào, thấy Lý Dật Phong dẫn đầu lãnh đạo chủ chốt Huyện ủy, từ trong cửa đi ra, bước nhanh ra phía ngoài. Vương Xa Quân thấy thế, không để ý tới Ngõa Nhi và Quan Doãn, vội vàng chạy tới phía Lý Dật Phong.

Lãnh đạo Thành ủy đến đây?

Quan Doãn liếc mắt một cái nhìn Lãnh Phong đang theo sát phía sau Lý Dật Phong, đang muốn tiến về phía trước thực hiện chức trách một thông tín viên, bỗng nhiên cảm giác cánh tay bị giữ chặt, đúng là bị Ngõa Nhi ôm lấy. Hắn trong lòng cả kinh, nguy rồi, Ngõa Nhi muốn hại hắn.

Gần như đồng thời, Lý Dật Phong và Lãnh Phong thoáng nhìn về phía Quan Doãn đầy thâm ý.

Cô gái mười năm, mười sáu tuổi đúng là tuổi trẻ nghịch ngợm, Ngõa Nhi sớm không ôm chậm không ôm hắn, cố tình vào lúc Lý Dật Phong và Lãnh Phong đồng thời xuất hiện, ở trước mắt bao người mà ôm, nếu muốn theo góc độ chính trị, quan trường hoặc là vì cố ý để Quan Doãn khó chịu mà phân tích, sẽ rất không công bằng với Ngõa Nhi, cô nhiều nhất chỉ muốn trêu đùa, cô bé tinh nghịch, cũng không có khả năng muốn hại Quan Doãn ở trước mặt Lý Dật Phong và Lãnh Phong bị tiếng xấu gì.

Nên Quan Doãn đoán ngay rằng, Ngõa Nhi làm như vậy chỉ sợ là vì cố ý chọc giận Lý Dật Phong, một mình cô lén lút từ tỉnh thành chạy tới huyện Khổng, trước đó cũng không được Lý Dật Phong đồng ý, ở giữa khẳng định có chuyện gì xảy ra..

Nhưng mặc kệ Ngõa Nhi làm thế để làm gì, cô tò mò mà chơi đùa như vậy, lại khiến ánh mắt Lý Dật Phong và Lãnh Phong bao gồm cả lãnh đạo chủ chốt bên trong Huyện ủy, trong lúc nhất thời toàn bộ dừng ở trên người Quan Doãn.

Quan Doãn cảm thấy như có mũi nhọn ở lưng, trong lòng bất ổn, sợ Ngõa Nhi lại làm ra hành động khác người gì đó. Cũng may Lý Dật Phong và Lãnh Phong gần như đồng thời thu hồi ánh mắt, không dừng lại ở trước mặt Quan Doãn, bước nhanh hướng ra ngoài cửa mà đi.

Ôn Lâm còn không ý thức được đã xảy ra việc gì, nhỏ giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Người của Thành ủy đã tới.

Quan Doãn quay lại để dặn dò Ngõa Nhi vài câu, không được ở tòa nhà huyện ủy càn quấy, Ngõa Nhi lại chủ động buông lỏng cánh tay hắn ra, rầu rĩ không vui một mình đi về phía trước.

Quan Doãn cố không để ý tới tâm tư của Ngõa Nhi, hắn thân là thông tín viên của Chủ tịch huyện, lúc này nếu không theo sát ở bên người Chủ tịch huyện, thì phải ở phòng Thư ký để nhận lệnh bất cứ lúc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!