Thằng gầy vừa đưa tay ra thì đột nhiên thấy xuất hiện một nắm đấm đánh vào cổ tay. Mặc dù nắm đấm không mạnh nhưng lại đánh vào giữa cổ tay, y chỉ thấy một cơn đau thấu xương truyền tới, cổ tay như bị chặt đứt. Y đau đớn dậm chân kêu toáng lên:
- Dám đánh tao, tao sẽ giết mày.
Trên xe còn có hai người, thấy tình hình có vẻ không đúng liền xuống xe giúp. Hạ Tưởng kéo Tào Thù Lê ra phía sau rồi nhỏ giọng nói:
- Lát nữa bọn chúng dám xông lên thì em hét to lên là lưu manh sàm sỡ.
Tào Thù Lê không hề sợ hãi mà trên mặt đầy vẻ hưng phấn:
- Đánh rất hay. Hạ Tưởng, đánh đám lưu manh này đi. Anh yên tâm, tiếng của em rất lớn, đảm bảo trong vòng 100 mét đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Đúng là cô bé không sợ trời không sợ đất, Hạ Tưởng cười khổ trong lòng nhưng hai tay không nhàn rỗi, nhân cơ hội lấy con dao nhỏ mang theo bên người ra rồi lặng lẽ đá tới bánh xe của đối phương nhân lúc đối phương không chú ý.
Hai người vừa mới xuống xe xắn ống tay áo định xông lên bao vây thì đèn xanh bật sáng, các ô tô phía sau rú còi inh ỏi, cảnh sát giao thông thấy đoạn này khác thường nên lập tức vừa dùng bộ đàm nói chuyện vừa đi về phía này.
Tên gầy do dự một chút, thấy người lái xe mấy ô tô phía sau không nhịn được thò đầu ra mắng liền phải thôi. Hắn hung dữ nói:
- Tao nhớ mày đó, tao gặp lại mày mà không giết mày mới lạ. Mày chờ đó.
Hạ Tưởng cứ đứng đó, trên mặt đầy vẻ tự tin và nói với giọng coi thường:
- Chỉ bằng cái cơ thể gầy gò của mày mà dám nói loạn? Bộ dạng mày khác gì que củi, mau nhường đường cho người đằng sau, đừng đứng đó mà mất mặt.
Thằng gầy căm nhất là người khác nói mình gầy.
Bị Hạ Tưởng mỉa mai là que củi làm hắn đỏ mặt:
- Mẹ nó chứ, dám trêu ông, ông không tha cho mày. Không xử lý mày ông không phải họ Trịnh.
Có không ít người đứng xung quanh mà xem. Hạ Tưởng kéo Tào Thù Lê tách ra khỏi đám người, đạp xe rời đi và tạo khoảng cách với phía sau. Sau đó nghe thấy Tào Thù Lê không nhịn được cười hì hì, đôi tay của cô cũng ôm eo hắn.
- Que củi?
Thế mà anh cũng nghĩ ra. Chẳng qua anh nói đúng, đúng là giống thế. Đám người này là ai mà giống rác rưởi, trên đường phố đông người thế mà dám làm bậy. Lần sau em lấy nước nóng tạt bọn họ.
Hạ Tưởng đành phải khuyên Tào Thù Lê rằng về sau nếu gặp chuyện này mà cô đi một mình thì rời đi là tốt nhất. Dù sao nếu có tra ra đám người này, muốn làm chuyện gì đó để xử lý chúng, kể cả nhét chúng vào tù một vài hôm thì cũng không có tác dụng.
Tào Thù Lê đương nhiên biết ý của Hạ Tưởng, cô trêu chọc nói:
- Em không ngốc nên đương nhiên biết. Trước đây gặp thì luôn tránh đi. Hôm nay không phải có anh sao? Thử xem anh có can đảm đứng ra bảo vệ người đẹp không?
Hạ Tưởng có chút buồn bực, hóa ra mình mắc mưu Tào Thù Lê. Cô bé tinh nghịch này đúng là khó đối phó.
Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là hơi bực mà thôi. Sở Tử Cao lại đang đầy hưng phấn, cả người đầy vui vẻ và kích động. Y một lát lại từ phòng giám đốc đi xuống sảnh hỏi nhân viên phục vụ:
- Sao còn chưa đến.
Chốc lát lại chạy lên tầng hai cầm máy tính tính một chút.
- Dùng nhiều tiền một chút cũng không sao, quan trọng là phải đẹp, bắt mắt.
Khi Sở Tử Cao hỏi nhân viên phục vụ lần ba, một cô bé trên mặt có mấy vết tàn nhang rụt rè nói:
- Giám đốc Sở, không ai tới cả. Ngài không nói bọn em đón ai mà?
Sở Tử Cao lúc này mới nghĩ ra cười nói:
- Một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai. Các cô thấy cũng không nên thích. Đúng rồi, nhất định phải nhớ anh ta về sau là khách quý của Sở Phong Lâu. Tầng hai mỗi ngày đều phải giữ lại phòng tốt nhất. Chỉ cần anh ta đến là có thể vào. Còn nữa, chỉ cần anh ta đến ăn cơm thì dù hết bao nhiêu cũng miễn phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!