- Tiểu Hạ, ở lại ăn cơm!
Tào Vĩnh Quốc ăn nốt miếng táo cuối cùng, nói vẻ chân thành.
- Đúng thế, ở lại ăn cơm.
Tào Thù Lê lặp lại, sau đó cười hì hì nói:
- Hạ học trưởng (1), em còn rất nhiều vấn đề chưa thỉnh giáo anh đó. Còn muốn chạy à, không dễ như vậy đâu.
1. Học trưởng: Người học cùng trường nhưng ở lớp cao hơn mình.
Hạ Tưởng mà không ở lại chính là làm cao, đành phải ngồi xuống, nói:
- Như vậy chẳng phải là không biết xấu hổ sao?
Vương Chi Phân bỗng nhiên chỉ vào Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:
- Lão Tào, ông là chủ nhà, sao lại để Hạ Tưởng gọt táo cho ông ăn. Ông thật đúng là không biết xấu hổ!
- Nên thế.
Giám đốc sở Tào là bề trên, cháu là dạng con cháu, gọt táo cho giám đốc sở Tào là vinh hạnh của cháu. Có lẽ trong Sở số người muốn gọt táo cho Giám đốc sở Tào phải xếp thành hàng dài ấy chứ.
Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội nói.
Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:
- Cái cậu Tiểu Hạ này cũng học được nịnh nọt. Ở nhà tôi nếu đã tự xưng là con cháu thì sao còn gọi tôi là giám đốc sở Tào? Dường như không đúng nhỉ?
Hạ Tưởng nghe vậy liền hiểu ý, vội vàng kính cẩn hô một tiếng:
- Tào bá bá!
Tào Vĩnh Quốc vui vẻ mỉm cười, Tào Thù Lê giơ tay làm một tư thế thắng lợi, sau đó kích động chạy vào bếp pha trà.
Tiếp đó Hạ Tưởng nói chuyện một ít công việc với Tào Vĩnh Quốc. Từ miệng của ông ta, Hạ Tưởng không nghe ra được gì. Dù sao ông cũng là một Giám đốc sở, sẽ không mang theo công việc về nhà nói chuyện, hơn nữa Hạ Tưởng còn không đáng để ông nói chuyện ở sở.
Hạ Tưởng cũng biết không thể hỏi nhiều, hắn chỉ mượn cớ thử một ít vấn đề mà thôi.
- Giám đốc Lý công ty cháu tên là Lý Đinh Sơn, không biết Tào bá bá có quen không?
Tào Vĩnh Quốc mới biết Hạ Tưởng đã điều ra khỏi Công ty Xây dựng số 3. Ông ta luôn làm quan trong mảng xây dựng, bị hạn chế rất lớn, quan hệ giao tiếp cũng không quá rộng. Ông nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt phức tạp, nói:
Hạ Tưởng cười cười cảm khái nói:
- Cháu rất bội phục Giám đốc Lý. Ông ấy làm việc rất cố gắng, vẫn luôn dựa vào năng lực của bản thân, không dựa vào quan hệ. Kỳ thật ông ấy có một bạn cùng học cực thân ở Tỉnh ủy, hình như tên là Tống Triêu Độ gì đó, vậy mà vẫn không nhờ vả gì...
- Tống Triêu Độ?
Tào Vĩnh Quốc giật mình kinh hãi:
- Là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tống Triêu Độ?
Giám đốc sở tuy cũng là cán bộ cấp sở nhưng vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thường xuyên tiếp xúc hàng ngày với Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Bởi vậy khi đột nhiên nghe thấy tên Tống Triêu Độ, Tào Vĩnh Quốc không khỏi kinh hãi, biểu tình hơi rung động.
Là người trong quan trường, Tào Vĩnh Quốc biết thiếu hụt lớn nhất của mình là căn cơ không đủ, bên trên không có người đủ mạnh nói chuyện giúp mình. Từ khi Từ Bí thư Tỉnh ủy Cao Thành Tùng nhậm chức tới nay, ông rõ ràng cảm nhận được áp lực.
Ông biết rõ, vị trí của mình vô cùng mấu chốt, mà trọng yếu là hiện tại mình đang bị Cao Thành Tùng xa lánh, cuộc sống không được tốt cho lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!