Chương 1170: Một đường truy tung

Diệp Khai đâu?! Lâm Uy thấy được Lý Hải liền lớn tiếng hỏi.

Ông nhìn chung quanh nhưng không thấy bóng dáng Diệp Khai, cũng không thấy Mao Tổ, lại phát hiện rất nhiều người của Mao thị Hình ý môn nằm la liệt, không chết thì bị thương.

Lý Hải bị nội thương không nhẹ, nhưng thần trí coi như thanh tỉnh, lúc này thấy đám Lâm Uy tới đây thì lấy lại tinh thần, ho khan hồi đáp,Khụ khụ, bên kia.

Lý Hải vừa trả lời vừa chỉ về phía tây, ý chỉ hướng Diệp Khai rời đi.

"Lưu vài người thu thập bên này cứu trị bị thương, còn lại theo tôi!" Lâm Uy cũng không hỏi thêm gì, ra lệnh cho thủ hạ.

Sau khi Lâm Uy dẫn người đuổi theo, mười mấy người còn lại bắt đầu gọi điện thoại liên hệ cứu trị bị thương.

Đám cảnh vệ của Diệp Khai đều bị thương không nhẹ, Cam Tĩnh cũng hôn mê ói ra một đống máu, nhìn qua rất ghê sợ nhưng không có vết thương trí mệnh.

Chỉ là có hai cảnh vệ bị thương quá nặng, không chờ được xe cứu thương tới đã chết đi.

"Lão Vương lại đây nhìn xem, đây là có chuyện gì?!" Có người bỗng nhiên kinh hô.

Làm sao vậy? Người được kêu là lão Vương đi qua, nhìn theo cánh tay đồng sự thấy một thi thể nằm trên mặt đất, hai mắt mở trừng, hiển nhiên là chấn kinh không nhẹ.

Bất quá lúc hắn nhìn thấy cũng sợ ngây người.

Chỉ thấy mấy người chết được khiêng lại đều có vết thương trí mệnh như nhau, sau ót cắm một nhánh cây, thất khiếu đổ máu mà chết.

Nhìn qua thì dường như nhánh cây kia đã xuyên qua đầu, đoạn tuyệt sinh cơ bọn họ, đây mới là vết thương trí mệnh.

"Điều này sao có thể?!"

Hai người đều lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên là hoảng sợ.

Nếu viên đạn hay mũi tên xuyên thấu xương đầu thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nhánh cây muốn xuyên qua xương đầu thì không nhiều khả năng. Nếu muốn được cần động năng cường đại vì xương đầu rất cứng.

Ai có thể làm được chuyện này?!

Trong lòng hai người tràn ngập nghi ngờ.

"Khống chế không để tin tức truyền ra ngoài, tôi nghĩ Lâm cục trưởng sẽ phi thường cảm thấy hứng thú ." Lão Vương đề nghị.

Đối với loại hiện tượng quỷ dị này, cục cảnh vệ trung ương chưa chắc có hứng thú quan tâm nhưng tuyệt đối cũng không để truyền ra ngoài.

Có một số việc, giữ kín chân tướng trong tay một số người thì hợp lý hơn.

Lý Hải nằm trên mặt đất, thấy bọn họ xử lý chuyện thì nghĩ không biết nhị thiếu đi đâu, mấy người này không biết chết như thế nào?

Trên thực tế, Lý Hải cũng không nhìn thấy đám người này chết như thế nào.

Lúc hắn bị thương ngất đi thì nhìn thấy Mao Tổ đang công kích Diệp Khai. Về phần chuyện sau này như thế nào quả thực không hề có ấn tượng.

Tuy rằng hắn cũng biết nhị thiếu tựa hồ rất có thực lực nhưng không hề nghĩ những người này chết bởi tay nhị thiếu, dù sao công phu đám Mao Tổ thật sự là kinh thế hãi tục.

Lúc trước ở căn cứ Lâm Giang căn cứ, Diệp Khai có thể đánh gục Mao Tông đã khiến người ta phi thường giật mình. Vì lúc đó diễn biến quá nhanh nên Lý Hải cũng không thấy rõ, từ đó khó phán đoán về thực lực của Diệp Khai.

Chỉ là hắn rất rõ ràng, thực lực nhị thiếu chắc rất mạnh .

Nhưng giờ nhìn tử thi bị nhánh cây xuyên thấu đầu, thật sự khiến cho Lý Hải không thể bình tĩnh .

"Chẳng lẽ nói, nhị thiếu thật là tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ?" Ý nghĩ này bao trùm lấy đầu óc Lý Hải, khiến cho hắn rất khó bình tĩnh trở lại.

Qua không bao lâu, xe cứu thương cuối cùng chạy tới, theo đó là các thành viên bên ngoài của cục cảnh vệ trung ương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!