Trương Khác đẩy cửa đi vào, Trương Tri Hành đứng trước cửa sổ, mặt âm trầm:
- Cô gái dưới kia là ai, cả ngày hôm nay con đi đâu?
Trương Khác chỉ sợ cha nhìn rõ mặt Hứa Tư, thấy cha hỏi thế, liền yên tâm, lại thấy Đường Thanh không có ở nơi này, liền làm bộ ngượng ngùng:
- Chuyện này, nhiều người quá, không tiện nói.
Đỗ Phi ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Trương Tri Hành thì xấu hổ nhìn Vương Viêm Bân, Lý Chí Phương nói:
- Tôi biết thằng bé hỏng hư hỏng này vờ bệnh trốn đi chơi, làm thầy cô lo lắng đợi tới bây giờ, thật ngại quá.
Trương Khác trừng mắt với Đỗ Phi, lúc mình vờ bệnh trốn mất rõ ràng có ra hiệu với hắn, tên tiểu tử này giờ còn vờ vịt đứng chỗ này, nhất định là mượn cơ hội tiếp cận thêm với người tình trong mộng Lý Chi Phương.
Vương Viêm Bân đứng dậy cười nói:
- Về là tốt rồi, thư ký trưởng giao con cho tôi, chúng tôi phải có trách nhiệm tới cùng.
Quay sang Trương Khác, thu lại nụ cười, nhưng cũng không nghiêm khắc:
- Trương Khác, em là học sinh rất thông minh, dù có việc gì phải tạm thời rời trưởng, cũng phải nói với giáo viên, cha mẹ em rất lo cho em. Em xem, Đỗ Phi cũng quan tâm tới em, ngồi đợi cùng chúng tôi tới tận bây giờ.
Trương Khác nhìn hết vẻ mặt mọi người vào mắt, Vương Viêm Bân vui vẻ vì thể hiện được sự quan tâm với mình trước mặt cha, Lý Chi Phương lạnh lùng đứng đó không nói không rằng, chắc oán khí trong lòng không nhỏ, chỉ là không thể biểu lộ ra.
Trương Khác cúi đầu nhận sai, tiễn Vương Viêm Bân, Lý Chi Phương xuống lầu, nghĩ hai người này chắc là sẽ trốn vào một chỗ tình cảm một lúc rồi mới ai về nhà nấy.
Vương Viêm Bân và Lý Chi Phương hiện giờ chắc có quan hệ tình nhân, qua một thời gian nữa, bọn họ vụng trộm với nhau ở một phòng học mới xây còn chưa sử dụng, bị Tào Quang Minh bắt tại trận, gây xôn xao dư luận.
Vương Viêm Bân ly dị vợ, rời khỏi Nhất Trung, Trương Khác không biết tin tức của ông ta nữa. Lý Chí Phương cũng bị đuổi khỏi Nhất Trung, chồng cô ta không ly dị với cô ta, nhưng về sau nghe nói cô ta khi đi dạy ở Thập Nhị Trung, mặt thường xuyên thâm tím, Trương Khác sau khi tốt nghiệp đại học về Hải Châu, gặp cô ta trên đường thiếu chút nữa không nhận ra.
Đỗ Phi căm hận nửa đêm dùng bao tải chụp đầu Tào Quang Minh lấy gậy đánh, thiếu chút nữa tạo thành án mạng.
Chuyện chưa xảy ra, nhưng Trương Khác có cảm giác hồi tưởng chuyện xưa cũ, nhìn Vương Viêm Bân và Lý Chi Phương đi cách nhau rất xa, lòng đầy cảm xúc.
- Có phải là mỹ nữ đợi mày ở cửa trường học không?
Đỗ Phi từ phía sau lướt ra.
Trương Khác nhớ tới cảnh Đỗ Phi mộng tinh hết sức nghiêm túc gọi cô giáo Lý, cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng, vỗ vai Đỗ Phi nói:
- Đợi tao lừa cha mẹ tao đi rồi mày hãy tới.
Đỗ Phi nháy mắt một cái rồi mau chóng xuống lầu.
Trương Khác vào phòng, cha đang cầm ấm rót nước vào chén, mẹ thì quỳ trên sàn nhà, gom y phục bẩn vào trong lòng, vẻ mặt không có gì khác thường.
Trương Tri Hành uống hết nước nói với vợ:
- Về thôi.
- Cứ vậy mà đi à, anh không nói gì với Tiểu Khác sao?
Lương Cách Trân ôm đống y phục bẩn, đứng dậy.
- Thằng nhóc này làm gì có vẻ chịu nghe giáo huấn?
Trương Khác thấy cha đặt chén nước xuống, nhưng lại ngồi bên giường, biết ngay vẫn sẽ bị mắng, liền tranh trước nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!