- Hay để tôi thử?
Tương Vi lên tiếng:
- Chồng tôi làm ở phòng tuyên truyền thành ủy, chắc tìm được người quen ở tòa báo.
Trong phòng tuyên truyền, Trương Khác chỉ biết trường phòng Dương Văn Thanh, là ông già trên 50, hiển nhiên không phải là chồng Tương Vi, hai vị phó trưởng phòng tuổi cũng không ít, y có mời rượu một lần nhưng không nhớ tên.
Mới tiếp xúc với Tương Vi nên y không tiện hỏi kỹ, thầm nghĩ:
"Cô ta chắc cũng phải nắm chắc phần nào mới đề xuất ra, nếu không mình chỉ còn cách kéo Đỗ Phi xuống bùn trước dự kiến, hoặc tìm chị Vãn Tình giúp mới giải quyết được khó khăn này."
Năng lực của chồng Tương Vi đúng là không nhỏ, hôm sau đã giải quyết được vấn đề quảng cáo.
Còn về cách thức quảng cáo Trương Khác đã suy tính trước rồi, y tìm xưởng in Đỉnh Minh mấy hôm trước in danh thiếp miễn phí, thiết kế hình quảng cáo, rồi đặt in danh thiếp cho bốn người kia, đều in với chức danh chuyên viên tiêu thụ, vào thời đó là chức vị khá cao rồi.
Ngày 10 tháng 9, Nhật báo Hải Châu cho đăng quảng cáo cỡ lớn, cục gạch di động của Motorola treo ngược trong bối cảnh nước biển âm u, bên cạnh là hàng chữ đỏ
"Điện thoại cầm tay sắp bị thời đại đào thải." Số điện thoại liên lạc của văn phòng chiếm góc nhỏ, ngoài ra không có tin tức nào khác.
Quảng cáo kiểu hồi hộp đó mười mấy năm sau trở nên rất bình thường, nhưng lúc này nó cực kỳ mới mẻ, lợi dụng sự hiếu kỳ của mọi người thu hút sự chú ý.
Vào thời đại đó, phong cảnh thời thượng nhất là đứng dựa bên xe hơi, hoặc trong sàn nhảy, các ông chủ, xếp lớn, đại gia... tay cầm cục gach, lúc thì thì thà thì thầm, lúc thì lớn tiếng quát tháo, trông y như thật, nội dung nói chuyện thì chỉ cần ngươi tới gần là thường thượng dọa cho ngươi giật bắn mình:
- Alo, giám đốc Lưu hả, cho tôi 100 cái BMW..
Sợ chứ? Cứ như thò tay ra ngoài đường là có ngay cái xe cao cấp vậy, tin hắn họa chăng có là đồ ngốc.
Nhưng nói cũng nói lên điện thoại cầm tay là tượng trưng cho địa vị và tiền bạc, có nghĩa là thành đạt, tin tức cục gạch di động sắp bị đào thải đưa ra tức thì thu hút ánh mắt mọi người, thành đề tài đàm phán của mọi người.
Hôm đó mẹ làm thức ăn ngon, bảo Trương Khác về nhà, còn nghe mẹ lấy quảng cáo ra trêu cha:
- Ăn cơm còn bày cái thứ sắp bị đào thải trên bàn, không thấy mất mặt à?
Chiếc Motorola trong tay Trương Tri Hành do chú ượn, cha chẳng hiểu gì về thông tấn kỹ thuật số, nói:
- Không thể, thứ này tới hơn hai vạn, sao có thể nói đào thải là đảo thải được? Hôm nay thành phố có người gọi điện tới Nhật báo Hải Châu hỏi, nói đó chỉ là quảng cáo mà thôi, không coi là thật được, em bảo nó sắp bị đào thải, vậy ai đào thải nó?
Lương Cách Trân cầm tờ báo lên chỉ địa chỉ phía dưới:
- Tiểu Khác, Cty Hải Dụ chẳng phải của mẹ Chỉ Đồng sao?
- Hình như vậy ạ.
Trương Khác hàm hồ đáp.
- Vậy tối con gọi điện thoại hỏi xem, chuyện này rốt cuộc là sao?
- Mẹ này, mẹ là người lớn rồi, sao còn tò mò như thế?
Trương Khác không để ý tới mẹ nữa.
Ngày 11 tháng 9, Nhật báo Hải Châu lại cho đăng quảng cáo cỡ lớn với bối cảnh nước biển tương tự, nhưng không có hình cục gạch, chỉ có hàng chữ đỏ
"Ai đào thải điện thoại cầm tay để thành con cưng của thời đại thông tấn?" Góc cuối chỉ có thêm địa chỉ liên lạc văn phòng.
Vừa giữ sự hồi hộp, đồng thời phải định sẵn đáp án sắp được tiết lộ mới có thể đề cao tỉ lệ quan tâm của quần chúng.
Vì Diệp Tiểu Đồng, đại biểu của Cty Thịnh Hâm sẽ tới Hải Châu vào ngày mai, nếu không thêm vài ba ngày nữa, hiệu quả quảng cáo sẽ càng tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!