- Em đừng rảnh rỗi rồi suy nghĩ thứ lung tung.
Trương Tri Hành đẩy vợ một cái, cắt ngang suy nghĩ của bà:
- Sau này em chú ý một chút, đừng để ai cũng vào nhà được, cả khu tập thể đang nhìn chằm chằm vào nhà ta đấy.
- Người ta tới nhà, chẳng lẽ em đóng cửa không cho vào?
Lương Cách Trân mặt đầy oan ức.
- Em tưởng người ta tới nhà là muốn kết bạn với anh à? Nhiều chuyện không phải cứ không thẹn với lòng là có thể nói rõ được, nếu không có Tiểu Khác kịp thời phát hiện vấn đề, thị trưởng Đường khó thoát khỏi kiếp nạn này, em có biết không...
- Được rồi, được rồi, ba còn chưa làm lãnh đạo đã lấy nguyên tắc lãnh đạo ra yêu cầu bản thân rồi.
Trương Khác nhìn cha trêu chọc:
- Ba quyết định xong chưa, người xếp sau ba đang đợi tới sốt ruột kia kìa.
Trương Tri Hành đỏ mặt, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Trương Khác;
- Tiểu Khác, con thấy ba ở lại thành phố tốt hơn hay xuống cục tốt hơn?
- Con là thằng nhóc con thì biết đi đâu tốt hay không?
Trương Khác quay đầu đi:
- Con thấy bác Từ cho rằng ba làm thư ký trưởng tốt, tức là thư ký trưởng tốt, làm cục trưởng tốt thì tức là cục trưởng tốt.
Tư duy của Trương Tri Hành luôn nghĩ mình là người Đường Học Khiêm đề bạt lên, không có suy nghĩ vượt qua Đường Học Khiêm, Đường Học Khiêm mới 44 tuổi đã là một thị trưởng, ông 42 tuổi, vừa mới thăng lên chính xử, cách Đường Học Khiêm tới ba bốn chục người.
Đừng chỉ nhìn khoảng cách đó, vì đa số bọn họ cả đời không đi hết khoảng cách không quá dài đó.
Đường Học Khiêm có coi trọng ông tới đâu thì không gian thăng tiến cũng rất hữu hạn, quan trọng là ở Từ Học Bình.
Trương Tri Hành vỗ đầu nói:
- Chuyện này sao tiện hỏi chứ?
Lương Cách Trân nghe không rõ cha con họ chơi đánh đố gì, ở bên nói:
- Tiểu Khác, trước khi nhập học có phải còn tới nhà bí thư Từ ở vài ngày không?
- Còn báo danh nộp học phí nữa, tranh thủ trước tháng 8.
Trương Tri Hành gật đầu:
- Được, mai đưa con lên tình thành, ba gọi điện cho thị trưởng Đường xin nghỉ phép.
Thầm nghĩ:
"Thử vận may một chuyến, ngày mai chưa chắc gặp được Từ Học Bình, lại không thể ở qua đêm tại tỉnh thành, nhưng thế nào cũng phải gặp ông ấy mới yên tâm."
Trương Khác nhớ ra một chuyện:
- Mẹ, sau này con phải thường xuyên gọi điện cho Chỉ Đồng, ký túc xá trường học lại không có điện thoại, phải làm sao bây giờ?
Mấy ngày Trương Khác ở nhà, tối nào cũng nói chuyện điện thoại với Chỉ Đồng, Lương Cách Trân lấy làm lạ, Tiểu Khác là đứa bé suốt ngày lầm lì, vậy mà theo thao bất tuyệt nửa tiếng đồng hồ, mà phía đối diện Tiểu Chỉ Đồng lại chẳng thể trả lời.
Chứng mất tiếng của Chỉ Đồng chưa khởi sắc, lần nào cũng là bà nội hoặc mẹ cô bé giúp cúp điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!