Trương Tri Phi mắt sáng lên, mấy ngày qua ông ta quá hưng phấn, đầu óc cứ lâng lâng, nghĩ không ra việc gì, không ngờ đứa cháu này nói ột phen, cảm giác đất trời sáng sủa hẳn.
Tiếp theo đó phải làm gì, đã có đường lối chính xác rồi, Trương Tri Phi hận không thể lập tức bắt tay vào việc, thực sự không muốn ở lại cái xó nhỏ Đông Xã nữa.
- Chú luôn phục ba cháu, hâm mộ anh ấy trong đầu có kiến thức, giờ hâm mộ nhất là anh ấy có đứa con thế này.
Trương Tri Phi đưa một cái túi hồ sơ cho Trương Khác:
- Cho cháu đấy, 12 vạn.
- Chú không hỏi vì sao à?
- Không cần, chú thấy chuyện gì cháu cũng suy nghĩ thấu triệt hơn chú, càng hỏi chú càng thành kém cỏi. Cháu muốn mang tiền đi cứu người, nhất định là có cái lý của cháu.
- Vậy chú lái xe đưa cháu tới, đấy, cái ngõ kia kìa..
Trương Khác thấy chú vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, chỉ đường để chú lái xe vào:
- Số tiền này coi như cháu vay chú.
- Đừng bận tâm, rảnh rỗi tham mưu cho chú nhiều một chút là được.
Trương Khác nghĩ:
"Chú đúng là không chịu thua thiệt." Nhưng chú tín nhiệm như thế, làm y rất cảm động.
Xe đi tới cửa nhà Hứa Tư, Trương Khác thấy cửa khép hờ, liền đi thẳng vào, cha mẹ Hứa Tư đang ngồi nói chuyện với một người trung niên ở nhà chính, trên bàn là một xấp tiền, chừng hai ba nghìn tệ, người trung niên kia nói:
- Hôm nay em chỉ giúp được anh chị chừng này, mau nộp tiền lên đi, giúp được phần nào cho Tiểu Tư, cùng lắm thì lập giấy nợ số tiền còn thiếu, chúng ta bán máu bán thận gom cho đủ, không thể để Tiểu Tư chịu thiệt thêm nữa, chuyện này tuyệt đối không được cho con bé Tiểu Duy biết, tình nó hiếu thắng, biết chị nó vì nó làm như thế, ai biết nó sẽ gây ra chuyện ngu ngốc gì?
Cha Hứa Tư thấy Trương Khác thò đầu vào trong sân, vội vàng cất tiền đi, cảnh giác hỏi:
- Sao lại là cậu?
Trương Khác chỉ người bên cạnh cha mẹ Hứa Tư:
- Chú là cậu chị Hứa Tư phải không?
Thấy ông ta gật đầu, liền đổ tiền trong túi lên bàn:
- Số tiền này chị Hứa Tư nhờ cháu vay hộ, tổng cộng 12 vạn, tuyệt đối là thanh bạch, phiền mọi người viết giấy biên nhận cho cháu.
Cha mẹ Hứa Tư trố mắt ra, cậu Hứa Tư khá tinh minh, không quên cầm tiền lên miết một cái, không phải là giả.
- Chúng tôi thiếu tiền, nhưng số tiền này….
Trương Khác còn nhớ cậu Hứa Tư tên là Thi Vệ Trung, cùng cha Hứa Tư đều là công nhân xưởng cơ khí, nhìn từ hồ sô không thấy ông ta tinh minh như vậy, thấy cha mẹ Hứa Tư không chịu thu nhận số tiền không rõ nguồn gốc, liền bịa bừa:
- Chị Hứa Tư dạy thêm cho cháu, để cháu đỗ thứ 3 khu Tây Thành, số tiền này đều là tiền tiêu vặt cha mẹ cháu thưởng cho, cháu nói với ba mẹ cháu rồi, nếu chị Hứa Tư có thể tiếp tục dạy thêm cháu, số tiền này cho chị ấy mượn trước, mọi người viết giấy biên nhận đi, lái xe nhà cháu đang đợi ở ngoài...
Cha Hứa Tư thò đầu ra ngoài, thấy một cỗ xe Tiệp Đạt mới tinh đỗ ngang cửa, không nhìn ra xe đắt rẻ thế nào, thời đó, có xe riêng đều là ông chủ, giám đốc, thầm nghĩ:
"Có xe đưa đón, đương nhiên là trẻ nhà giàu, nhưng số tiền này vẫn không rõ ràng."
Thi Vệ Trung lại nói:
- Anh rể, số tiền này cứ vay đi, sau này nhớ trả lại trước...
Vậy là cha Hứa Tư cứ thế hồ đồ viết giấy nợ, nhìn thiếu niên bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!