Chương 25: Bắt nạt cô nhi quả phụ

Thái Phi Quyên bị những lời của Trương Khác làm há hốc mồm, đây là một học sinh mới tốt nghiệp sơ trung ư, sao giống như kẻ lõi đời làm nghiệp vụ kinh doanh chục năm vậy?

Tạ Vãn Tình nhíu chặt mày hỏi:

- Điều em nói đều là vấn đề tồn tại của công ti, vì sao vấn đề lớn nhất lại ở Tổng giám đốc?

Trương Khác mỉm cười:

- Cho dù em giúp chị Vãn Tình quản lý công ty cũng không thể xuất hiện cục diện hỗn loạn như thế, chả nhẽ tổng giám đốc công ty lại chẳng bằng em.

Để thuyết phục được Tạ Vãn Tình, Trương Khác không ngại hạ thấp mình:

- Quản lý hỗn loạn, công ty có trăm cái hại mà chẳng được một cái lợi, nhưng giám đốc chi nhánh phía dưới thì kiếm bội.

Vừa rồi chị Thái có nói, công ty chỉ thẩm định hồi khoản, mà không khống chế chi ra ở phía dưới, nói cách khác bất kể chi phí gì đều có thể báo thực chi thực, em và ba lên tỉnh thành, tới bến xe còn có người hỏi ba em cần hóa đơn không, hóa đơn này phải chăng cũng được thanh toán?

Trương Khác thuận miệng bốc phét:

- Lấy luôn ví dụ quảng cáo vừa rồi, phí quảng cáo văn phòng phía dưới mỗi năm chừng ba bốn chục vạn, nhưng tổng bộ lại không có tiêu chuẩn đánh giá hiệu quả quảng cáo, trong trò quảng cáo đó tồn tại bao nhiêu mánh mung e rằng chỉ giám đốc chi nhánh mới biết.

Thế là ai ai cũng tranh nhau đi làm giám đốc chi nhánh, đây là quan lớn cát cứ một phương mà, vô số thứ béo bờ để kiếm. Chị Thái vừa nãy trách Tổng giám đốc không biết nhìn người, toàn phái đồ ăn hại không biết làm việc xuống.

Nhưng em tin mỗi người họ đều là cao thủ kiếm chác, đương nhiên tổng giám đốc cũng không phải ngu, không được lợi lộc gì, sao phái những kẻ đó xuống? Cty Hải Dụ làm ăn có kém thế nào, có lỗ vốn thế nào, chỉ cần có thể đi vay miễn cưỡng duy trì được là tiền vẫn chảy vào túi họ cuồn cuộn.

Ngược lại nếu quản lý tốt, sinh ra lợi nhuận thì lại là của chị Vãn Tình, chẳng liên quan gì đến họ.

Nghe Trương Khác nói xong, Thái Phi Quyên hơi dao động...

Tạ Vãn Tình lẩm bẩm:

- Thực sự là như thế sao?

Tạ Vãn Tình bảo Thái Phi Quyên về trước, cô cứ ngồi đó trầm ngâm trước một đống tài liệu của công ty, lời của Trương Khác đã đánh động cô, nhưng cô không thể khẳng định sự việc có phải như thế không?

Từ Học Bình về nhà ăn tối, trong bữa cơm Tạ Vãn Tình đem lời Trương Khác nói buổi chiều nhắc lại một lượt.

Từ Học Bình cau mày:

- Chuyện công ty trước kia cha không hỏi tới vì không muốn làm trái nguyên tắc, hiện giờ Chí Minh đi rồi, ba có thể nói vài câu. Anh họ của con, ba không tiếp xúc mấy, nhưng ba không thích hắn, hắn quá thông minh, ba bảo Chí Minh sớm rút mình ra, nhưng nó ương bướng không chịu nghe ba.

Nghe ý tứ của ông tán đồng với phán đoán của Trương Khác, Tạ Vãn Tình cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng bằng thiếu niên mười sáu tuổi.

Chu Thúc Huệ thấy vẻ mặt Tạ Vãn Tình nặng trĩu, nói:

- Cái công ty lớn như thế, Chí Minh còn quản không xuể, con lại vừa tiếp xúc với với việc công ty, lại phân tâm vì Chỉ Đồng, hay là buông tay cho xong.

- Trước khi Chí Minh đi anh ấy vẫn còn đau đáu chuyện công ty, làm sao con buông tay được?

Tạ Vãn Tình kiên trì ý mình.

Chu Thúc Huệ thở dài bảo chồng:

- Lão Từ, ông không thể nhìn người ngoài bắt nạt cô nhi quả phụ chúng nó.

Từ Học Bình quay người đi không nói.

Trương Khác thấy Từ Học Bình tựa hồ không muốn phá hỏng quy củ của mình, y cũng không muốn Tạ Vãn Tình dễ dàng vứt bỏ công ty Hải Dụ, liền nói thẳng:

- Đuổi tổng giám đốc đó đi là được, đuổi hắn đi rồi, có thể thong thả chỉnh đốn công ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!