Chương 7: Trước bắt rồi nói

Vương Trạch Vinh đang âm thầm quan sát Hòa Quốc Hùng. Mà hắn không biết Hòa Quốc Hùng cũng đang âm thầm quan sát mình.

Là phó chủ tịch xã Hoàn Thành, Hòa Quốc Hùng cũng không phải không có chỗ dựa. Bây giờ trong chốn quan trường người không có chỗ dựa thì đừng mong làm được việc. Khác nhau chỉ là chỗ dựa mạnh hay yếu, thực lực mạnh hay yếu mà thôi. Cho dù thật sự không có chỗ dựa thì cũng phải tìm ra một cái.

Nếu không có thì muốn đặt chân trong chốn quan trường chính là nằm mơ.

Phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh là chỗ dựa của Hòa Quốc Hùng. Quan hệ họ hàng giữa Hòa Quốc Hùng và Trịnh Chí Minh không mấy người biết.

Trước đây khi hay người không có quan hệ gì, Hòa Quốc Hùng cũng chỉ coi Vương Trạch Vinh là một chuẩn bị bình thường. Hòa Quốc Hùng sở dĩ lên chức là do dựa vào Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh có thể nói là một tay đỡ Hòa Quốc Hùng lên. Đương nhiên Hòa Quốc Hùng cũng có năng lực nếu không sao đỡ lên được.

Năm trước khi hai người về nhà ăn tết mới biết có quan hệ này. Lúc ấy Hòa Quốc Hùng chỉ là một nhân viên ở phòng nào đó của huyện. Do Trịnh Chí Minh vận động liền xuống làm phó chủ tịch xã Hoàn Thành. Trịnh Chí Minh giúp Hòa Quốc Hùng là có nguyên nhân. Một là hai bên có quan hệ họ hàng.

Hai là Trịnh Chí Minh đang không ngừng bồi dưỡng bộ máy của mình. Hòa Quốc Hùng này ở các phương diện đều có năng lực, đáng để bồi dưỡng.

Theo suy nghĩ ban đầu của Trịnh Chí Minh là hy vọng Hòa Quốc Hùng có thể đứng vững và khống chế được xã Hoàn Thành. Kết quả Hòa Quốc Hùng mất gần năm mà không thể đi vào trung tâm quyền lực của xã. Xã Hoàn Thành có tính bài ngoại rất lớn.

Bí thư đảng ủy xã Chương Dương là người của bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân. Chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc là người của chủ tịch huyện Trương Thuận Tường. Phó bí thư Đổng Gia Quốc lại cũng là người của Cố Hồng Quân. Cứ như vậy trong xã do Chương Dương và Đổng Gia Quốc giữ quyền to.

Rất nhiều lúc chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc và Chương Dương hợp tác với nhau. Hòa Quốc Hùng mặc dù biết bọn họ làm nhiều chuyện không thể để người biết nhưng không có chứng cứ.

Làm Hòa Quốc Hùng không thoải mái nhất đó là chánh văn phòng Tiễn Đại Phú là thủ hạ thân thiết của Chương Dương. Như vậy văn phòng không thể đâm vào, nước chảy không ra.

Hòa Quốc Hùng sớm đã phân tích mấy nhân viên trong văn phòng. Triệu Lệ không thể nghi ngờ là người của chủ tịch xã. Trương Chính Cường không rõ nhưng nhìn qua có cửa trên thành phố, lại như không có thế lực gì. Trương Chính Cường sớm muộn gì cũng lên thành phố, người này không thể cho mình sử dụng.

Hoàng Vĩ không có năng lực, hơn nữa còn dựa vào Tiễn Đại Phú. Tiểu Giang mới điều đến cũng được. Nhưng từ tình hình hiện tại thì khả năng lớn là dựa vào Chương Dương. Mà Chu Hồng Thiên lại có quan hệ với bí thư huyện ủy, không nể mặt ai.

Chu Hồng Thiên này cũng không thể sử dụng, nếu có thể thì đã sớm được dùng rồi. Cuối cùng chỉ còn Vương Trạch Vinh ở trước mặt mà thôi.

Căn cứ Hòa Quốc Hùng quan sát, Vương Trạch Vinh là người không thuộc về ai. Nói tục một chút đó là người này không hiểu về tranh chấp trong chốn quan trường. Đương nhiên năng lực của Vương Trạch Vinh là mạnh nhất trong đám nhân viên văn phòng.

Nhắm mắt ngồi trong xe, Hòa Quốc Hùng đột nhiên có một suy nghĩ tại sao không thử dò xét Vương Trạch Vinh nhỉ? Nếu như có thể kéo hắn về phía mình, như vậy mình sẽ có tai mắt trong văn phòng.

- Tiểu Vương đã làm mấy năm ở xã rồi?

Hòa Quốc Hùng như vô tình hỏi thăm.

- Thưa chủ tịch Hòa, tôi đã công tác ở xã được ba năm, vẫn ở văn phòng.

Vương Trạch Vinh cung kính nói, còn bỏ chữ phó đi.

- Không ngắn. Theo tôi biết mấy người cùng vào chính quyền với cậu đã được đề bạt, công tác của cậu rất được, đến lúc đó tôi nói giúp cậu.

Do ngồi ở ghế trên nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể nhìn thấy Hòa Quốc Hùng từ trong gương. Lúc này Hòa Quốc Hùng ra vẻ rất chân thành.

Nghe Hòa Quốc Hùng nói, Vương Trạch Vinh ngoài miệng nói cảm ơn. Nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ mấy lời này của Hòa Quốc Hùng. Ở tình hình bình thường một lãnh đạo sẽ không tùy tiện hứa. Nhưng Hòa Quốc Hùng đã tỏ vẻ chuẩn bị giúp mình, lời này để lộ mấy ý.

Đầu tiên là mượn sức, tiếp theo là chia rẽ. Trong lời nói là đề bạt mình như vậy thì Hòa Quốc Hùng sẽ nói với mấy lãnh đạo kia. Nhưng bây giờ trong xã không ai nói giúp mình, tức là lãnh đạo không coi trọng, nói rõ bí thư Chương không coi trọng.

Nếu mình muốn phát triển nhất định phải dựa vào Hòa Quốc Hùng, chỉ có hắn ta giúp mình mà thôi.

Câu nói có vẻ thân thiết này sẽ làm mình cảm kích Hòa Quốc Hùng.

Lời này nếu là trước kia Hòa Quốc Hùng có thể trực tiếp né tránh. Trước kia trong suy nghĩ của Vương Trạch Vinh đó là tuyệt đối không tham gia vào cuộc đấu đá của lãnh đạo. Người trong xã đều biết không nhất trí với bí thư và chủ tịch xã sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Hòa Quốc Hùng liền nghĩ đây là cơ hội của mình. Hắn không thể buông tha.

Nhìn xe chạy trên đường, đây là đường trải nhựa thẳng tắp. Đi lên một đoạn xuất hiện hai ngã rẽ cũng là đường trải nhựa. Nhìn đến đây Vương Trạch Vinh liền có suy nghĩ, quan trường cũng như đường. Mỗi một người cũng không nhất định chỉ có thể đi trên con đường chính, có thể đi ở ngã rẽ.

Không biết chừng ngã rẽ cũng phát hiện được đường chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!