Hội nghị thường ủy huyện Khai Hà kết thúc chưa lâu, việc Vương Trạch Vinh giữ chức phó bí thư Đảng ủy, chủ tịch xã đã truyền khắp huyện như có cánh.
Mẹ nó chứ.
Thằng ranh này không phải có chỗ dựa trên tỉnh sao?
...
Đủ loại bàn tán vang lên. Mọi người hầu hết là ghen ghét Vương Trạch Vinh. Mới 25, 26 tuổi đã là chủ tịch xã. Điều này làm rất nhiều đồng chí lăn lộn nửa đời buồn bực trong lòng.
Đối với ngôi sao chính trị mới lên của huyện, mọi người vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Người so với người làm người ta tức chết. Có năng lực thì như thế nào, còn không bằng một lần bắt tay với lãnh đạo tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh là nhân vật chính lại là người biết tin tức cuối cùng. Ai bảo tin tức trên huyện truyền ra nhanh hơn trình tự bình thường. Vương Trạch Vinh vừa từ trên thôn làm công tác chứng thực về đến chính quyền xã, hắn đã cảm thấy vẻ mặt mọi người trong xã khá quái dị.
- Chủ tịch Vương đã về, ngài đã về.
- Chủ tịch Vương, ngài vất vả.
- Chủ tịch Vương, thăng quan phải mời khách đó.
Liên tục mấy cán bộ xã đều cung kính khiến Vương Trạch Vinh ngây ra. Sao lại gọi là Chủ tịch Vương.
Đúng lúc này điện thoại di động trên người Vương Trạch Vinh vang lên.
Rút ra nhìn thì ra là số điện thoại của trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Tả Chính. Số này vì tiện liên lạc nên Vương Trạch Vinh đã sớm lưu lại.
Thấy là điện của ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, Vương Trạch Vinh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, chẳng lẽ là...
Cảm giác như đang nằm mơ bao phủ Vương Trạch Vinh.
Lúc này Vương Trạch Vinh đang muốn nhảy lên hét lớn.
- Vương Trạch Vinh sao? Tôi là Tả Chính ở Huyện ủy?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả Chính uy nghiêm nói. Đừng nhìn hắn ở hội nghị thường ủy không có mùi vị gì. Nhưng trước mặt cấp dưới, quan uy của hắn lại rất lớn.
Không ngờ Tả Chính lại tự gọi tới, Vương Trạch Vinh có chút kích động mà nói:
- Trưởng ban Tả, tôi là Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Vương, cậu bây giờ đến chỗ tôi một chút.
Tả Chính nói xong liền dập máy.
Vương Trạch Vinh dù không dùng đầu suy nghĩ cũng biết mình sẽ lên chức. Vừa nãy nghe xong mấy cán bộ gọi, hắn trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình sẽ thành phó chủ tịch xã.
Cất điện thoại, Vương Trạch Vinh cảm thấy chuyện tốt rơi xuống đầu làm mình khó thở, lưng không khỏi thẳng lên. Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh này coi như cũng có một ngày.
Vương Trạch Vinh nhìn vào mình thì thấy có mấy ngày không quan sát mà quan khí đã đạt đến tình trạng đọng lại, không khác gì mấy so với quan khí của Hòa Quốc Hùng. Thấy tình huống này, Vương Trạch Vinh biết mình sẽ thăng quan.
Vương Trạch Vinh nói với lái xe Tiểu Ngô:
- Đi ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Giọng điệu cũng đầy vẻ tự tin.
Chỉnh lại quần áo, Vương Trạch Vinh đi vào phòng làm việc của Tả Chính.
Tả Chính đang ngồi tại phòng làm việc suy nghĩ về tình huống tranh đấu trong hội nghị thường ủy hôm nay. Tả Chính cũng hy vọng tiến bộ. Nghĩ tất cả mọi người đều muốn kéo Vương Trạch Vinh, hắn hy vọng mượn cuộc nói chuyện này tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!