Cúp điện thoại cô Tiêu, Lưu Vĩ Hồng trong lòng đã chắc chắn, biết việc này đã thành. Tuy nhiên Giám đốc sở Liêu bên đó, vẫn là nên gọi cú điện thoại liên lạc trước mới được.
Giám đốc sở người ta cũng không thể không có việc làm mà ngồi đợi anh đến thăm viếngCô Tiêu mới vừa cùng Giám đốc sở Liêu nói chuyện điện thoại xong, lúc này hẳn là còn tại văn phòng. Lưu Vĩ Hồng một bên gọi điện thoại cho Giám đốc sở Liêu một bên nghĩ, qua hai năm nữa thì chắc là có di động rồi.
Trước kia quen dùng di động, bỗng nhiên trở lại thời đại này, trong khoảng thời gian ngắn thật là có chút không thích ứng. Cũng may trí nhớ hắn tốt, số điện thoại của Giám đốc sở Liêu chỉ nghe một lần là có thể nhớ kỹ.
- Xin chào!
Điện thoại vừa gọi là có người nhấc máy, bên kia truyền tới thanh âm uy nghiêm của một người đàn ông trung niên, tuy rằng chỉ là hai chữ rất tầm thường, nhưng cũng không thể tránh khỏi mang theo một giọng quan. Người ở trong thể chế đã lâu, đều là cái dạng này.
Đến cô Tiêu cười hì hì nói chuyện, cũng tránh không được ý tứ này.
- Chào ngài, Giám đốc sở Liêu. Tôi là tiểu Lưu, vừa nãy cô Tiêu có gọi điện thoại cho ngài… A, đúng đúng, chính là tôi chính là tôi... Ha ha, đa tạ Giám đốc sở Liêu quan tâm, chúng tôi ở tại nhà khách Bát Nhất của khu cảnh giới… A, đúng đúng, không biết Giám đốc sở Liêu sáng ngày mai khi nào thì rảnh, tôi muốn cùng hai người bạn đến thăm hỏi một chút? Ồ, chín giờ... được được, vậy đa tạ Giám đốc sở Liêu quan tâm, được được, ngày mai gặp ngày mai gặp!
Lưu Vĩ Hồng tươi cười đầy mặtKhông cần nghi ngờ, vừa rồi khi cô Tiêu và Giám đốc sở Liêu nói chuyện điện thoại, nhất định chỉ nhắc tới tên Lưu Vĩ Hồng, về phần Hiệu trưởng Chu và Chu Ngọc Hà, cô Tiêu không cần phải nhớ tới.
Đây là cô nể mặt Lưu Vĩ Hồng, về phần Lưu Vĩ Hồng nói đỡ cho ai, con chó con mèo, đều không quan hệ tới, cô TiêuDù sao đây cũng không phải là chuyện gì lớn, giúp cũng không phạm sai lầm. Cho dù phạm sai lầm, cũng phải giúp! Tên tuổi Lưu gia có thể không có tác dụng sao?
Nghe xong điện thoại này, Hiệu trưởng Chu mới bớt lo, rốt cục cũng yên tâm hơn. Xem ra người cô kia của Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô, đúng là nhân vật khó lường, một câu nói có thể sai khiến cả Giám đốc sởGiám đốc sở y tế, có vẻ như ngang hàng ngang vế với nhân vật lớn là Bí thư địa khu Thanh Phong Thái và Chủ tịch Địa khu Lục
- Ây da, Vĩ Hồng, không thể tưởng được cậu có biện pháp như vậy, đây… Thật sự là cảm tạ... Chu Kiến Quốc xoa xoa tay, vui mừng thích thú.
Đừng thấy ông ta ngày thường ở nông trường uy phong lẫm lẫm, chỉ là bị chuyện bình chọn chức danh của con gái mài dũa không còn tính khí, mắt thấy
"Thắng lợi trong tầm mắt", không kìm nổi mở cờ trong bụng.
- Hiệu trưởng, ngài đừng khách khí, ngài quan tâm tôi như vậy, đúng dịp tôi lại có chút quan hệ như vậy, có thể không cố hết sức sao? Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không kể công, khẽ cười nói.
- Tốt lắm tốt lắm, tôi đi nói với Ngọc Hà một tiếng, để nó yên tâm... cậu vừa mới xuống xe lửa?
Cũng vất vả, nghỉ ngơi trước đi, đợi chút cùng nhau ăn một bữa cơm, uống vài ly rượu, vui vẻ vui vẻ! Hiệu trưởng Chu liên tiếp nói
- Được, hết thảy đều phục tùng lãnh đạo an bàiHiệu trưởng Chu vô cùng vui vẻ ra đi.
Lưu Vĩ Hồng nghĩ cách bữa cơm chiều cũng không còn lâu, kế hoạch đi thăm bạn học chỉ có thể tạm thời thay đổi, dứt khoát tựa vào giường, mở ra cuốn
"Hồ Văn Trung Công Phủ Ngạc ký" mang theo bên người ra xemQuyển sách này là Vũ Thường tỷ tặng cho hắn, bản Hongkong, viết bằng chữ phồn thể.
Theo Vũ Thường tỷ nói, ông cụ Vân Hán Dân nhà cô khi ở nhà thường xuyên xem quyển sách này. Kể lại một số sự việc khi Hồ Lâm Dực một trong bốn vị đại thần phục hưng cuối triều đại nhà Thanh tuần phủ Hồ BắcTác giả Uông Sĩ Đạc của
"Hồ Văn Trung Công Phủ Ngạc ký" chính là phụ tá Hồ Lâm Dực, có thời gian đi theo Hồ Lâm Dực rất lâu, đối với thủ đoạn làm quan, cai trị tỉnh của Hồ Lâm Dực, bội phục sát đất.
Vân Hán Dân vì sao xem quyển sách này, Lưu Vĩ Hồng cũng có thể đoán được đại khái. Vân Hán Dân ở các bộ và uỷ ban trung ương trong nước đảm nhiệm chức vụ, cấp bậc giống với Lưu Thành Thắng, cũng là cấp Thứ trưởng, trước khi gió lốc chính trị chưa bùng nổ, tục truyền ông ta có khả năng điều ra ngoài, đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh nào đó.
Tìm hiểu một chút thủ đoạn thống trị địa phương của Hồ Lâm Dực, cũng là một loại tham khảo. Hồ Lâm Dực tuần phủ Hồ Bắc, đem tỉnh Ngạc chỉnh đốn rất gọn gàng ngăn nắp, trở thành hậu phương lớn kiên định nhất của Tương quân, đến Tằng Quốc Phiên cũng vô cùng khâm phục, nghe nói khi Tổng đốc Lưỡng Giang đảm nhiệm, thường xuyên tham khảo thủ pháp thống trị địa phương của Hồ Lâm DựcMà Hồ Lâm Dực xử lý quan hệ cùng Tổng đốc quan văn Hồ Quảng, cũng là nét bút thần, rất là có ý nghĩa tham khảo.
Hồ Lâm Dực có thể gọi là chuyên gia tinh thông quy tắc quan trường Thanh triềuChỉ tiếc, thay đổi bất ngờ, Vân Hán Dân lúc này cố gắng đạt tới việc tự bảo vệ mình còn có một khó khăn nhất định, nguyện vọng đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh là hoàn toàn thất bại.
Trong quan trường là như thế, có người đắc ý, thì có người không được như ý, chính cái gọi là
"Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu"Lưu Vĩ Hồng xem say mê, tất nhiên không thể tưởng được Hiệu trưởng Chu bên kia, lại là một quang cảnh khác
- Ba, thật hay giả? Lưu Vĩ Hồng này bản lĩnh lớn vậy sao?
Nghe xong lời Hiệu trưởng Chu, Chu Ngọc Hà nửa tin nửa ngờ, xem vẻ mặt, thì phần không tin chiếm đa số. Lưu Vĩ Hồng đúng thật là hơi trẻ tuổi một chút, lại không đem bản hiệu cháu ruột Lưu gia khắc lên trên trán, cũng khó trách Chu Ngọc Hà không tin hắn.
- Hứ, cô Tiêu kia của hắn là nhân vật thế nào, con không rõ, nhưng cùng nói chuyện điện thoại với Giám đốc sở Liêu, hẳn là không phải giả. Trò đùa này, phải thấy thực hư. Hắn không thể dụ dỗ con! Chu Kiến Quốc đối với thái độ này của con gái, cũng có chút đau đầu.
Lưu Vĩ Hồng không thể nói là người gặp người mê, ít nhất là chàng đẹp trai, sao con mình có thành kiến nặng với hắn vậy ta? Lưu Vĩ Hồng người ta cũng không làm sự tình gì khác người, nhiều lắm thì đưa điếu thuốc trên xe thôi mà? Đúng là chỉ vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!