- Điều này là ý kiến của bản thân cháu à? Lưu Thành Thắng kinh ngạc hỏi, nhìn vẻ kinh ngạc như vậy nhưng thực ra vẫn không tin.
Không nói đến biểu hiện không ra gì ngày trước của Lưu Vĩ Hồng thì cho dù hắn và Lưu Vĩ Đông giống nhau, trước sau đều biểu hiện xuất sắc nổi trội, hiện tại nói những điều này cũng không tránh khỏi quá sâu sắc. Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa trả lời, Lưu Thành Gia nói:
- Con nghĩ là của nó, cha còn nhớ hay không, con đã từng cùng với bố bàn luận về việc liên quan đến cải cách quân sự? Ông cụ gật đầu
- Đó là ý kiến của Vĩ Hồng, nó chính miệng nói với con rằng, sau khi trở về nhà vào ngày chúc thọ bố, hai cha con đã nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, phân tích trào lưu và xu thế phát triển quân sự thế giới trong hai mươi năm tới, con thấy cũng rất có lý.
Lưu Thành Gia tham gia cuộc đoàn tụ gia đình, bình thường rất ít khi phát biểu ý kiến, đều là anh cả và ông cụ bàn luận, thỉnh thoảng Lưu Vĩ Đông cũng nói chen vào. Lần này thấy anh cả dùng ánh mắt không tin tưởng để đánh giá con của mình, ông cũng khó tránh khỏi tức giận.
Có ai quy định con trai tôi nhất định phải đốn mạt đâu. Trong lòng Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông đang nghĩ gì Lưu Thành Gia đều hiểu rất rõ, Lưu Vĩ Hồng càng tỏ ra xuất sắc thì sự uy hiếp với Lưu Vĩ Đông càng lớn.
Việc này Lưu Thành Gia có chỗ không vui, nếu không phải vì bài văn đó của Lưu Vĩ Hồng, cơn bão táp chính trị này, dựa vào mối quan hệ thân cận của Lưu Thành Thắng và đồng chí Nguyệt Hoa sao có thể thoát thân toàn vẹn?
Lưu Vĩ Hồng lần này lập công lớn, Lưu Thành Thắng vẫn cái thái độ ấy, có phần không phụcĐôi mi trắng như tuyết của ông cụ dương lênừ một tiếng nói:
- Vĩ Hồng, điều này có lý, cháu làm sao mà nghĩ được vậy. Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Điều này là ông dạy cháu mà, hay quan sát, hay học hỏi, phải động não và phân tích.
- Ừ, tốt lắm! Ông cụ xem qua, nét mặt cũng phấn chấn hẳn lên
- Thành Gia, công việc của con đã sắp xếp rồi, con có ý kiến gì không? Sau đó, ông cụ quay sang Lưu Thành Gia hỏi.
- Dạ, trên ý kiến thống nhất để con đi Tổng cục Chính trị, con trước kia chỉ làm công việc quân sự, giờ để con cũng tiếp xúc một ít công việc chính trị.
- Không thể đi tổng cục chính trịÔng cụ vẫn chưa trả lời, Lưu Vĩ Hồng đã thốt ra những lời không nên nói, thế nhưng cũng nói rồi, không thể thu hồi lại đượcÁnh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào Lưu Vĩ HồngLưu Thành Thắng hỏi:
- Tại sao không thể đi Tổng cục Chính trịLưu Vĩ Hồng không vội trả lời, não hoạt động cao độ. Lúc này công việc của Lưu Thành Gia đang có sự thay đổi, hơn nữa đi Tổng cục Chính trị, điều này cũng có thể thấy trong vụ bạo loạn chính trị vừa mới được ổn định, nhà Lưu gia đang rất nguy cấp, Lưu Thành Gia lần này được đề bạt.
Lưu Vĩ Hồng còn nhớ, đời trước Lưu Thành Gia trong giai đoạn này không có gì thay đổi, điều này có thể lý giải được. Lúc đó Lưu Thành Gia đứng nhầm đội, liên lụy đến cả gia tộc, tuy nhiên ông vẫn khỏe mạnh, bình an, cũng chỉ là tránh được họa mà thôi, đề bạt là không thể được.
Lúc này Lưu gia đang gặp nhiều khó khăn, Lưu Vĩ Hồng vừa trở về, vẫn không hiểu chuyện lắm, nhưng có một điểm chắc chắn rằng, nếu hắn phát biểu một bài văn trên tạp chí Tiếng kèn thì chính là một tư bản tuyệt vời.
Ở thời điểm thế cục căn bản được rõ ràng, với trí tuệ chính trị của bác và ông thì nhất định có thể chắc chắn nắm chắc cơ hội viết thành bài văn. Nhà họ Lưu đã sớm đưa ra cảnh báo rồi. Lập trường chính trị là rất kiên quyết.
Trước mắt, đã tiến nhập vào đoạn phân bố lại lợi ích, sự dự liệu đề bạt của Lưu Thành Gia thì có thể coi là một tín hiệu rõ ràng, ngay sau đó từ trung ương đến địa phương đều điều chỉnh một loạt cán bộ. Thế nhưng điều này yên ổn được sao? Khẳng định là không!
Mấy năm kế tiếp đây, bàn cờ chính trị mới vừa được khai màn, trong bàn cờ chính trị này, càng không thể nhìn nhầm phương hướng đứng nhầm đội. Nếu như nói trước bàn cờ này, bộ đội vẫn chưa bị liên lụy nhiều, vậy bàn cờ tiếp theo thì sao, những bộ đội cũ và mới thay nhau là chủ chiến trường.
Lúc này đi Tổng cục chính trị, hai ba năm sau, bất luận như thế nào cũng không thể không quan tâm. Thật phiền phứcLưu Vĩ Hồng thận trọng nói:
- Thủ trưởng tối cao tuổi cũng đã cao rồi, lần này như là đã định, một khi đã như vậy, hay là làm tốt quan hệ, bộ đội mới cũ thay nhau là không thể tránh khỏi.
Ông cụ bỗng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt lộ ra vể khiếp sợ. Lưu Thành Thắng há hốc miệng, không thể tin rằng Lưu Vĩ Hồng có thể nói ra được những lời như vậy. Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Đông cũng ngỡ ngàng. Lưu Vĩ Hồng nói như vậy cũng không tránh khỏi nói quá hàm hồ.
Rất hiển nhiên, ông cụ và Lưu Thành Gia hoàn toàn có thể hiểu ý của Lưu Vĩ Hồng, dù sao độ nhạy cảm về chính trị của Lưu Thành Gia và Lưu Vĩ Đông cũng có phần kém chút, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn có chút chưa tiêu hóa nổi.
Đôi mắt như hơi đục ngầu của ông cụ gắt gao nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, ước chừng phải đến mười giây không lên tiếng, trên mặt vẻ khiếp sợ không hề mất đi. Trong phòng xuất hiện sự lặng lẽ nhất thờ. Rất nhanh trên mặt Lưu Vĩ Đông lộ ra vẻ khiếp sợ, cuối cùng là đên Lưu Thành Gia.
Bốn ánh mắt đều nhìn vào Lưu Vĩ Hồng không rời. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại có con mắt nhìn ra trông rộng đến vậy, không thể tin nổi, hơn nữa đây tuyệt đối không phải là ăn nói lung tung. Lấy sự sáng suốt trong chính trị nhiều năm nay của ông cụ, rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng nói rất có lý.
Một lúc sau, ông cụ bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi:
-Vĩ Hồng, vậy theo ý kiến của cháu nên làm thế nào? Nếu đã nói như vậy thì không phải giấu.
- Ông à, cháu chỉ phân tích một cái thôi, đúng hay không cháu không dám chắc.
Lưu Vĩ Hồng lại ngẫm nghĩ một chút, luc này mới nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!