Lưu Vĩ Hồng mang theo hành lý đơn giản, đi ra sân bay Bắc Kinh. Ở cửa đón khách, Lưu Vĩ Hồng nhìn một cái là nhìn thấy mẹ Lâm Mỹ Như.
Lâm Mỹ Như mặc chiếc áo phông tay ngắn màu đen, một chiếc váy dài màu đen, mang giày xăng
-đan màu vàng, tóc uốn xoăn lọn nhỏ, xem ra thì trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, đứng ở đó, khí chất đoan trang liền hiện ra. Bên cạnh Lâm Mỹ Như là Tạ Quang Vinh đứng thẳng tắp như cây lao.
Lưu Vĩ Hồng cười tiến lên, rất có phong cách tây mà ôm mẹ một cái.
- Đứa con này, lớn thế này rồi, còn nghịch ngợm như thế! Lâm Mỹ Như miệng trách cứ, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng đứa con, vẻ mặt tươi cười.
- Mẹ, mẹ thật đẹp, khí chất lại tốt, ba con năm đó thật tinh mắt, thật khéo chọn.
Lưu Vĩ Hồng ôm mẹ xong, lui ra sau một bước, quan sát Lâm Mỹ Như từ trên xuống dưới, chậc chậc tán thưởng không ngừng.
- Đứa con này, sao cái miệng trở nên ngọt thế? Sơn thủy của địa khu Thanh Phong đặc biệt như thế, không bình thường như thế sao, có thể làm cho một người thay đổi 180 độ?
Nghe con trai khen ngợi, Lâm Mỹ Như lại càng vui mừng, cười tủm tỉm, cũng không ngừng quan sát Lưu Vĩ Hồng, liên tục gật đầu nói:
- Ừ, khỏe mạnh hơn lần trước, điều này tốt, điều này tốt. Tạ Quang Vinh tiến lên một bước, chủ động tiếp nhận túi du lịch của Lưu Vĩ Hồng.
Đây cũng là xưa nay chưa từng có, vệ sĩ của ông cụ, chưa từng có ai khách sáo như vậy với Lưu Vĩ Hồng. Ra khỏi phòng chờ, Lưu Vĩ Hồng càng giật mình. Ngoài cửa không ngờ đậu một chiếc xe đại hồng kỳ. Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là xe số 2 của ông cụ, cũng chính là xe dự phòng.
Tuy rằng ông cụ thường ngồi xe số 1, nhưng phái xe số 2 ra đón hắn, quả thật không phải là chuyện nhỏ. Bảng số xe này là lưu trữ trong phòng Cảnh vệ Trung ương.
- Mẹ, đây là…Lưu Vĩ Hồng chỉ vào chiếc xe đại hồng kỳ, trưng cầu mà nhìn phía Lâm Mỹ Như.
- Ha ha, đây là do ông nội chỉ điểm.
Ông chỉ rõ tiểu Tạ lái chiếc xe này tới đón con! Lâm Mỹ Như mỉm cười nói, trên mặt sáng rọi, cho thấy ông nội cho đứa con nhà mình thể diện lớn như vậy, ngay cả bà cũng không ngờ. Cho dù là Lưu Thành Thắng, bình thường cũng không thể sử dụng xe số 2 của ông cụ.
Đối với những nhà quyền quý gia thế có quy củ không quá nghiêm mà nói, thế hệ con cháu ngẫu nhiên dùng một chút chiếc xe của ông cụ cũng không phải chuyện lớn. Nhưng quy củ của Lưu gia xưa nay đặc biệt nghiêm, dùng chiếc xe số 2 đi đón Lưu Vĩ Hồng, quả thật là lần đầu tiên phá lệ.
Tạ Quang Vinh đem túi du lịch của Lưu Vĩ Hồng bỏ vào cốp xe sau, mở cửa ra.
- Mẹ, mẹ lên trước đi! Lưu Vĩ Hồng khoác tay mẹ, đưa mẹ lên xe, hắn ngồi bên cạnh mẹ. Đối với Lưu Vĩ Hồng hiểu chuyện, Lâm Mỹ Như cảm thấy rất hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Đại hồng kỳ một đường thông suốt, thậm chí khi tiến vào đại nội, vệ sĩ đều không có kiểm tra, liền trực tiếp cho đi. Đại hồng kỳ lập tức chạy đến Thanh Tùng Viên, Lưu Vĩ Hồng còn chưa xuống xe, liền nhìn thấy Lưu Vĩ Đông tự mình đứng ở cửa nghênh đón.
Đại hồng kỳ vừa dừng lại, Lưu Vĩ Đông lập tức tiến lên, mở cửa xe cho Lâm Mỹ Như, mỉm cười kêu một tiếng Thím, làm ra bộ dáng dìu đỡ. Lâm Mỹ Như hơn 40 tuổi, tự nhiên không cần đỡ, Lưu Vĩ Đông chỉ là làm một tư thế. Lâm Mỹ Như trên mặt lộ ra tươi cười rụt rè.
Cho dù bà là trưởng bối, Lưu Vĩ Đông còn chưa bao giờ ân cần như vậy. Thể diện này, đều là do con trai giành được. Lâm Mỹ Như đặc biệt vui vẻ. Lưu Vĩ Đông lúc này mới quay đầu chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả:
- Vĩ Hồng, thúc giục em trở về như vậy, trên đường vất vả rồi!
- Cũng tốt, dù sao tuổi trẻ, vất vả một chút cũng không có gì. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp lễ, chủ động tiến lên cầm tay Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Đông nhìn như rất tùy ý đem tay kia đặt lên trên, Lưu Vĩ Hồng tự cũng làm theo, hai anh em bốn tay nắm lại với nhau, lay động vài giây.
- Đi thôi, ông nội, ba anh, còn có chú ba, cô út đều đang đợi em! Lưu Vĩ Đông tươi cười. Lưu Vĩ Hồng lại giật mình kinh hãi, trận này có vẻ hơi quá, trong ký ức của Lưu Vĩ Hồng, dường như cho dù thủ trưởng tối cao tự mình đến nhà, ông cụ cũng không đem ra lễ tiết chỉnh tề như vậy.
Đương nhiên, cũng không phải nói Lưu Vĩ Hồng phân lượng vượt qua thủ trưởng tối cao. Mấu chốt còn vì hắn là người của Lưu gia, hôm nay, cũng coi như là một buổi hội tụ gia đình đi. Nhưng cô hai Lưu Thành Mỹ và dượng Hồ Phấn Cường không có đến, trong đó cũng khúc xạ ra một tín hiệu.
Hôm nay hội tụ gia đình mang theo khuynh hướng chính trị vô cùng rõ ràng. Lưu Thành Mỹ và Hồ Phấn Cường đều là cán bộ xí nghiệp, liền bị bài trừ bên ngoài. Quy củ của Lưu gia, từ trước đến nay chính là nghiêm khắc như vậy.
Nguồn tại http://Cứ việc ông cụ đã lấy hành động thực tế biểu đạt ý đồ hoan nghênh về nhà đối với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không dám lộ ra một chút vẻ mặt kiêu ngạo. Hôm nay đã khen ngợi, chưa hẳn không phải khảo nghiệm. Nhìn xe nhị thiếu gia hào hứng bay nhảy, thật sự đã thay đổi!
Có lẽ chỉ là đúng dịp vì Lưu gia lập một công lao? Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng, đến hiện tại, bề trên trong nhà đều không nhất định hoàn toàn tin tưởng bài văn kia là do hắn viết.
Có lẽ chỉ là bị người nào đó lợi dụng, nhưng đúng lúc chạy theo kịp trận gió lốc chính trị cực lớn này, một nhân vật lớn nào đó bị loại, ngược lại làm cho Lưu gia có được một món hời có sẵn.
Phải nói Lưu Vĩ Hồng, một chàng thanh niên trẻ tuổi có thể nhìn xa về chính trị như thế cũng quả thật làm người ta khó mà tin được. Tất cả mọi người tràn đầy khả nghi. Lưu Vĩ Hồng theo lễ nhường mẹ Lâm Mỹ Như ở phía trước, cùng Lưu Vĩ Đông sóng vai mà đi, hơi đi sau một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!