Cuối những năm thập niên tám mươi, thủ đô còn chưa biến thành thủ đổ, hiện tượng kẹt xe không quá mức nghiêm trọng. Dù sao cái danh từ xe tư gia vẫn còn hiếm khi thấy xuất hiện ở trong quốc nội, đơn vị xe công cộng cũng không có bao nhiêu.
Cho nên sau khi qua giờ làm việc, đường phố trong thủ đô cũng không nhìn thấy cảnh tượng dòng xe chảy cuồn cuộn như nước mùa lũ. Rất nhanh, chiếc xe Jeep chạy đến nơi ngày xưa là lâm viên hoàng gia nổi tiếng.
Nhóm cán bộ cấp lãnh đạo cao nhất của nước cộng hòa cư trú chung một khu vực, nơi này được xưng là Đại Nội cấm địa. Nhiều năm trước kia, Lưu lão gia tử đã chuyển vào trong Đại Nội cư trú. Địa phương này ngay cả làm công tác bảo vệ cũng cần phải có thân phận và địa vị tượng trưng.
Tuy rằng là cháu ruột nhà họ Lưu, nhưng số lần Lưu Vĩ Hồng ra vào Đại Nội cũng không nhiều lắm. Trừ những ngày lễ tết, Lưu Vĩ Hồng mới có thể theo cha mẹ tiến vào bên trong Đại Nội bái kiến lão gia tử.
Còn trong thường ngày bản thân hắn không có tư cách này, nếu chưa được lão gia tử cho phép, Lưu Vĩ Hồng cùng những người dân bình thường trong thành phố đều giống nhau. Chỉ có thể đứng bên ngoài tường đỏ ngói xanh, từ xa ngắm nhìn vào cái địa phương thần thánh cư trú này.
Chiếc xe Jeep tiến vào trong Đại Nội thủ tục cũng không hề đơn giản, nhóm vệ sĩ kiểm tra mỗi người trên xe mười phần nghiêm túc, lại cùng bên phía Thanh Tùng Viên đánh liên hệ, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn gì, lúc này mới phất tay cho qua. Trong mắt Lưu Vĩ Hồng hiện lên một tia quang mang sáng rực.
Kiếp trước, từ sau khi lão gia tử qua đời hắn liền không có cơ hội bước chân vào trong này. Hắn và Đại Nội cũng đã xa cách nhau gần hai mươi năm thời gian rồi. Trước kia, khi tiến vào Đại Nội, trong lòng Lưu Vĩ Hồng luôn luôn mang theo nỗi sợ hãi vô danh, buồn bực không vui.
Bởi vì ở trong này, ngay cả nhân viên làm vệ sinh cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn, thậm chí ngay cả đám anh em họ hàng, cũng không thèm nhìn hắn vào trong mắt. Trừ bỏ giáo huấn ra, thứ còn lại có chăng cũng chỉ là buồn bực tĩnh mịch.
Nhưng hôm nay quay về chốn cũ, tâm tình của Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn thay đổi. Bởi vì hắn không còn trẻ nữa rồi! Ở trong khối thân thể hai mươi hai tuổi này đang cất giấu một khối linh hồn đã từng nếm trải mùi đời.
Tuy rằng không dám nói là hiểu thấu hồng trần, nhưng ít nhất cũng có nhận thức sâu sắc đối với cái thế giới này, hoàn toàn không còn giống như ngày xưa nữa. Chiếc xe Jeep chạy đến Thanh Tùng Viên.
Nhóm lãnh đạo ở trong Đại Nội, đều như thế này, địa phương làm việc cùng nơi sinh hoạt thường ngày đều hợp cùng một chỗ. Không có phân tách ra.
Khi xe vừa mới dừng ổn định, Lưu Vĩ Hồng liền nhảy xuống bên dưới, thực lưu loát mở cửa xe cho cha, thậm chí trong khi Lưu Thành Gia xuống xe thì hắn còn vươn tay ra làm một cái thủ thế nâng.
Vừa mới trở về Lưu Vĩ Hồng trong đầu vẫn có một chút hỗn loạn, Lưu Thành Gia tư thế oai hùng trước mắt bất quá mới chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi. Ở trong mắt hắn, còn hoàn toàn chưa phải là người cha già râu tóc trắng xóa, luôn luôn buồn bực không vui kia.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Lưu Thành Gia, rốt cuộc đã hiện lên một tia mỉm cười, bất quá chỉ là thoáng qua. Theo từ nhà đến lúc này, biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng luôn luôn giữ quy củ, trừ bỏ khi hỏi han vài câu thì hắn mới đối đáp, còn không thì sẽ im lặng không nói chuyện.
Hoàn toàn không phải là cái tên mồm mép liến thoắng không hiểu quy củ như trong quá khứ nữa rồi. Xem ra ở nông thôn tôi luyện vài năm, vẫn sinh ra được một chút tác dụng.
- Ủa, đây không phải Vĩ Hồng sao? Chao ôi, thế nhưng còn biết giúp ba mở cửa xe ư?
Chà chà, thật đúng là khiến cho người ta không dám tin à! Không ngờ hành động xum xoe này của Lưu Vĩ Hồng đã bị người khác phát hiện ra. Cho nên một cái thanh âm mang theo hương vị âm dương quái khí liền vang lên. Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn lại, thì đã trông thấy một cái dung mạo bất hảo.
Đó chính là Lưu Thành Ái, cô út của hắn. Năm nay Lưu Thành Ái khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tuy rằng cô út của hắn luôn diện quần áo âu phục nữ sĩ, dung mạo chưa tới mức hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cũng chưa đến nỗi khó coi.
Bất quá cái dáng vẻ ăn trên ngồi trước này, thực khiến cho người khác khó có thể chấp nhận nổi. Nếu ở trước kia, người mà Lưu Vĩ Hồng không thích nhất đúng là bà cô này. Lưu Thành Ái đang công tác ở Trung ương Đoàn, cán bộ cấp phó sở.
Còn chồng nàng thì đang công tác ở trong Ban tổ chức TW Đảng, cán bộ cấp chính sở. Vì nguyên nhân này mà Lưu Thành Ái cùng Lưu Thành Thắng có mối quan hệ rất tốt, xem như chuyên môn bám đuôi ông anh trai quý hóa kia.
Mà nàng là con út trong gia đình, nên từ nhỏ đã được lão gia tử tối nuông chiều, đối với ông anh thứ hai Lưu Thành Gia cũng chưa bao giờ kính trọng qua, đối với thằng cháu Lưu Vĩ Hồng không có cốt khí này, lại càng xem không vừa mắt. Mỗi khi gặp nhau, đều phải phun ra vài câu châm chọc.
Nếu mỗi lần gặp nhau Lưu Thành Ái phê bình qua loa thì cũng thôi, nhưng cố tình mỗi lần nàng đều buông lời châm chọc cay nghiệt như vậy, hoàn toàn không có ra dáng trưởng bối một chút nào. Cho nên Lưu Vĩ Hồng rất không ưa thích nàng. Lâm Mỹ Như thần tình trầm xuống.
Biết đứa con mình nhỏ tuổi không thể tranh khí, nhưng Lưu Thành Ái này thật quá đáng. Bất quá Lưu Mỹ Như không thèm phản ứng gì.
Nàng biết Lưu Thành Gia là người rất coi trọng máu mủ tình thân, nếu như mình cùng cô em chồng này phát sinh mâu thuẫn mồm mép, Lưu Thành Gia tất nhiên sẽ đổ trách cứ lên trên đầu của nàng.
Hơn nữa hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi năm của lão gia tử, cũng không tiện tranh đấu võ mồm, như thế sẽ rất xui xẻo. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nhìn Lưu Thành Ái khẽ ưỡn lưng nói:
- Chào cô út!
Đôi chân mày của Lưu Thành Ái khẽ nhếch lên, giống như đang phát hiện ra một cái tân đại lục bình thường, dùng ngữ khí khoa trương kinh hô:
- Chà chà, Vĩ Hồng quả thật đã thay đổi rồi, vẫn còn nhận ra cô út này ah! Chậc chậc.... Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cô vẫn là cô út thôi.
Cô út, chú nhà có đến không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!