Chương 14: Cuộc hôn nhân bất hạnh

Đường Thu Diệp thân to như tấm phản ngồi xuống ở trước mặt của Lưu Vĩ Hồng, thần tình vẫn tươi cười hì hì. Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này, Lưu Vĩ Hồng rất nhanh đã bình tĩnh xuống, trong lòng còn cười thầm một tiếng. Không phải mình quay trở về quá khứ, cho nên thần kinh đã suy nhược rồi chứ!

Đại sự trong miệng Đường Thu Diệp nói ra, cũng có thể tính là đại sự hay sao? Ở trong mắt nàng, con mèo nhà hàng xóm chết, đều có thể là một cái chuyện tình nghiêm trọng tột cùng.

- Chuyện lớn rồi, trong khoảng thời gian anh về nhà thăm người thân, thì trường Nông Nghiệp chúng ta và trường Công Mậu tổ chức thi đấu bóng rổ, chơi hai trận thua cả hai trận, thua với tỷ số khó có thể nhìn nổi..... Chu hiệu trưởng đích thân ra sân, kết quả bị đụng ngã, tới bây giờ vẫn còn đang uống thuốc à!

Đường Thu Diệp bắt đầu đem tin tức này phát sóng ra. Người phụ nữ này dáng dấp cao lớn, thời gian nói chuyện cũng giống như tiếng súng máy nổ liên hồi, tiếng động thanh thúy phá lệ!

Nếu như ở kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng sẽ không mấy ưa thích cái loại tính cách này, càng không thích cái kiểu phương thức nói chuyện như thế này. Nhưng hiện giờ, hắn lại chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết. Đường Thu Diệp vừa nói chuyện, vừa chăm chú ngắm nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cũng không hề tránh né, cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của Đường Thu Diệp! Lưu Vĩ Hồng vừa chuyển công tác đến trường Nông Nghiệp, liền ở ngay bên cạnh gian phòng của Đường Thu Diệp.

Đường Thu Diệp tuy rằng đã lớn, nhưng tính tình thì vẫn đơn thuần hoạt bát, hai người thường xuyên ăn cơm cùng với nhau. Đường Thu Diệp không muốn ăn đồ khó nuốt mà nhà bếp của trường làm, bình thường nàng sẽ tự mình nấu ăn.

Nàng có một cái bếp dầu nhỏ, nấu phần ăn dành cho hai người đều không thành vấn đề. Đường Thu Diệp rất hay mang theo một ít đồ khô từ trong nhà lên trường, hoặc là mấy chục trứng chim, mỗi lần đều gọi Lưu Vĩ Hồng sang ăn cơm chung.

Lưu Vĩ Hồng thì phụ trách chân chạy, xuống nhà ăn mua cơm, đôi khi cũng mua thêm một chút rau dưa! Trừ bao nhiêu đó ra, thì Lưu Vĩ Hồng chẳng phải làm thêm gì khác nữa. Cứ vác người không sang há miệng ăn cơm, ăn cơm xong ngay cả rửa bát cũng đều không muốn làm.

Hết thảy sẽ do Đường Thu Diệp thu dọn! Đường Thu Diệp dường như cũng đem tất cả những chuyện này xem là việc thiên kinh địa nghĩa. Ở trong nhận thức mà nàng được giáo dục, đàn bà hầu hạ đàn ông cũng chính là chuyện tình đương nhiên. Chẳng quản người đàn ông kia, có phải là chồng của nàng hay không!

Thấy Lưu Vĩ Hồng cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, Đường Thu Diệp liền thản nhiên mỉm cười. Cái dáng vẻ tươi cười này, không khỏi làm cho Lưu Vĩ Hồng hơi ngây ra một chút...! Lấy tiêu chuẩn của người đời sau mà đánh giá, Đường Thu Diệp chưa thể nói là mười phần xinh đẹp, nhưng ngũ quan cũng đoan chính, nước da sáng bóng khỏe mạnh, chẳng qua cái miệng của nàng có điểm hơi lớn, cùng với mỹ nhân thành phần tri thức trong tương lai lưu hành là không thể nào so sánh bằng.

Nhưng nếu nhất định phải phân loại, thì Đường Thu Diệp cũng được xem như là một hoa khôi ở dưới nông thôn! Cái làm cho Lưu Vĩ Hồng ghi nhớ sâu sắc nhất, đó chính là nụ cười của Đường Thu Diệp phi thường hồn nhiên, thậm chí còn vô tư giống như trẻ con.

Mỗi khi nhìn thấy cái nụ cười thuần chân này, người ta đều sẽ cảm giác như mình vừa tắm trong một làn gió xuân, nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng.... Đường Thu Diệp đã kết hôn được bốn năm thời gian rồi! Chỉ là.... nàng vẫn chưa sinh nở!

- Chu hiệu trưởng bị thương sao?

Ha ha, ông ấy đúng là càng già thì càng dẻo dai! Trầm ngâm suy tư một lúc sau, Lưu Vĩ Hồng mới thu hồi ánh mắt từ trên người của Đường Thu Diệp lại, khẽ mỉm cười nói. Đường Thu Diệp cười hì hì đáp:

- Con người của Chu hiệu trưởng thích sĩ diện, anh cũng không phải là không biết chuyện này.

Điểm này thì đúng là sự thật! Chu hiệu trưởng niên kỷ khoảng chừng năm mươi tuổi, rất thích chơi môn bóng rổ, nghe nói thời gian còn trẻ cũng là thành viên đội chủ lực của nhà trường.

Trường Nông Nghiệp nằm cách xa nội thành, lúc ấy truyền hình còn chưa phổ biến đến nhà nhà, bởi vì Chu hiệu trưởng thích chơi môn bóng rổ, cho nên hoạt động này rất nhanh đã lưu hành một thời ở ngay trong trường Nông Nghiệp.

Lưu Vĩ Hồng vừa mới đến trường công tác, tham gia chơi qua một trận xong, liền trở thành tay ném chủ lực trong đội bóng rổ của trường Nông Nghiệp. Hắn vóc dáng cao ráo, kỹ thuật điêu luyện, thể lực sung mãn, ngay từ nhỏ đã ưa thích môn hoạt động này rồi.

Đội bóng rổ của trường Nông Nghiệp, tính trong ngành văn hóa giáo dục ở địa khu Thanh Phong, cũng được xem như là nổi danh. Thế lực mạnh ngang với trường Nông Nghiệp, chính là trường Công Mậu. Tuy thời gian thành lập ngắn hơn, nhưng trường Công Mậu lại nằm ở trong nội thành địa khu Thanh Phong.

Chính bởi vì nguyên nhân này, mà trường Công Mậu có lực hấp dẫn đối với giáo viên trẻ tuổi nhiều hơn so với trường Nông Nghiệp. Lý hiệu trưởng của trường Công Mậu, cũng là người yêu thích môn bóng rổ.

Những giáo viên trẻ tuổi muốn bước chân vào trường Công Mậu, trừ bỏ yêu cầu bằng cấp chính quy ra, thì còn có thêm một cái điều kiện nữa, đó chính là phải biết chơi môn bóng rổ.

Trường Công Mậu có điều kiện tốt, tất cả mọi người thi nhau chen chân vào, rất nhanh đã thành lập được một cái đội tuyển bóng rổ, danh xưng là

"đánh khắp Thanh Phong vô đối thủ!"

Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o. mChu hiệu trưởng không tin cái danh xưng này, cho nên đã chủ động khiêu chiến với trường Công Mậu! Thực lực của song phương tương đương với nhau, nên rất khó phân chia thắng bại!

Sau khi Lưu Vĩ Hồng gia nhập, tình huống liền biến đổi, đa phần trường Nông Nghiệp đều chiếm thế thượng phong. Chu hiệu trưởng rất đắc chí, thường xuyên châm biếm Lý hiệu trưởng, nói rằng ông chỉ biết mạnh miệng khoác lác. Cái gì mà

"đánh khắp Thanh Phong vô đối thủ?"

Trường Nông Nghiệp chúng tôi mới là vô đối ở Thanh Phong! Vì nguyên nhân này, Chu hiệu trưởng đối với Lưu Vĩ Hồng phải nhìn bằng con mắt khác. Thường tuyên bố là sẽ bồi dưỡng hắn trở thành giáo viên nòng cốt của nhà trường!

Trong bản sơ yếu lý lịch cá nhân của Lưu Vĩ Hồng, cũng không có ghi chép bối cảnh gia đình nhà mình. Nếu đem tên của lão gia tử nhà mình viết ra, vậy thì sẽ như thế nào? Chỉ sợ ngay cả bí thư địa khu Thanh Phong đều sẽ phải tè ra quần!

Cho nên, trong trường không có bất kỳ người nào biết rõ xuất thân lai lịch của hắn. Chu hiệu trưởng cũng chỉ xem hắn là con cháu nhà bình thường ở trên thủ đô. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng quay về nhà thăm người thân khoảng chừng mười ngày thời gian, thì trường Công Mậu thế nhưng đã lấn áp tới cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!