Chương 6: (Vô Đề)

Từ ngày nhìn thấy tờ phiếu điền thông tin đáng ngờ kia cùng với thái độ

giấu giấu giếm giếm của thụ, công bắt đầu quan sát tỉ mỉ thụ, quả nhiên

đã bắt được những biểu hiện bất thường.

Ví dụ hỏi cậu ấy sao dạo gần đây buổi tối không đến quán cà phê, thụ bảo ở nhà đọc sách, hỏi cậu đọc sách gì thì lại không trả lời.

Ví dụ lúc thụ cúi xuống lau sàn nhà

một lúc, đến khi đứng lên thì người hơi đảo một cái, là vì thân thể yếu

quá sao? Hay như lúc nhìn cậu ấy, thụ lúc nào cũng có phần lúng túng

tránh né ánh mắt mình. Có lần còn nghe thấy cậu ấy tự lẩm nhẩm cái gì

mà:

"Còn phải đi một lần nữa".

Đi đâu? Chỉ có thể là đi bệnh viện.

Minh chứng rõ ràng nhất chính là: Thụ đột nhiên không thích nghe tấu nói[1]

nữa! Ngày trước, cậu thích nhất là xem tấu nói đấy! Mặc dù miệng thụ nói là vì nghe nhiều rồi, thấy hơi ngán nhưng công cứ cảm thấy là bởi vì

nội tâm đau thương quá lớn, cười không nổi!

[1] Tấu nói: Là một

loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước

hoặc nói, hát để gây cười. Phần lớn là để châm biếm thói hư tật xấu và

ca ngợi những tấm gương người tốt việc tốt.

Công có phần mất kiên nhẫn, gọi điện cho A.

Công:

"Thông thường thì những bệnh nào cần xét nghiệm máu?".

A:

"Nhiều lắm, rất nhiều bệnh cần xét nghiệm máu".

Công:

"Bệnh nghiêm trọng một chút ấy".

A:

"Nghiêm trọng một chút ấy hả? Chắc là bệnh máu trắng hay gì đấy. Sao thế?".

Công:

"… Tôi ngờ là… tôi ngờ là Chiêu Ninh mắc bệnh rồi…".

A:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!