Chương 4: (Vô Đề)

Thụ cũng không biết tại sao bây giờ cậu lại đang đứng đây, tự bản thân cũng thấy mình thật khó hiểu.

Hôm qua khi nhận được tấm vé cậu đã biết ngay là công tặng mình. Chưa nói

đến chuyện công bảo mình muốn ăn sáng, thế mà vừa vào trong đã ngồi

xuống nghịch điện thoại; chỉ nói đến việc KFC hoàn toàn không thấy quảng cáo có chương trình gì như cốc sữa đậu nành thứ mười nghìn tặng vé xem

phim, cái trò khuyến mãi vừa không rõ ràng vừa kỳ quái này làm gì có

công ty nào lại làm cơ chứ! Dùng phương pháp loại trừ, có lẽ chỉ còn mỗi công là có thể nghĩ ra cách này mà thôi.

Lúc đó thụ chỉ thấy có phần buồn cười, cho là công giống trước đây, nghĩ ra mấy việc khiến

người khác không sao hiểu được, bởi thế cũng thuận theo công. Có điều

đến lúc cả hai ăn xong món lẩu, công cũng đã về nhà, chỉ còn một mình

cậu ngồi nhìn tấm vé xem phim cười một lúc thật lâu, thụ mới nhận ra:

Hành động giống như kiểu

"tặng đối phương một niềm vui bất ngờ" này

khiến cậu có cảm giác hạnh phúc như khi được người khác yêu thương vậy.

Điều làm cậu bất an là, bản thân trừ một chút khó chịu ra thì phần nhiều là rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Cậu nghĩ, cái này quả thật là quá giống tình cảm yêu đương rồi.

Thụ bị ý nghĩ đó dọa một trận, tỉ mỉ nhớ lại quan hệ giữa mình với công mấy tháng qua, từ hoàn toàn không gặp mặt đến thỉnh thoảng gặp gỡ, cho đến

bây giờ gần như ngày nào cũng nhìn thấy nhau, công đang dần dần chiếm

lấy cuộc sống của cậu, toàn bộ đều thật tự nhiên. Cậu cũng mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, nhưng cậu lại rất vui vẻ với tình trạng này… Nghĩ

đến đây, giống như muốn chứng minh điều gì, thụ lập tức đăng vé xem phim lên mạng bán lại. Rất nhanh đã có người gọi điện tới, đối phương bảo

sáng Chủ nhật có thể qua lấy vé.

Đến lấy vé là một cô gái trẻ,

từ lúc nhận được vé đã ríu rít không thôi:

"Trời ạ, ghế số 8 hàng số 9, không ngờ còn là vị trí tốt như thế! Anh nhất định phải vất vả lắm mới mua được vé này đúng không? Anh có việc không đi được à? Thật đáng tiếc, thấy bảo bộ phim này hay cực kỳ đấy!".

Thụ chỉ cười cười không

nói gì.

Cô gái đó đi rồi, thụ bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh, giặt quần áo, làm cơm, đọc sách, lên mạng… làm được gì cậu đều đã làm hết rồi nhưng

trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Lời nói của cô gái kia như lời bùa

chú cuốn chặt lấy tim cậu: Nhất định phải vất vả lắm mới mua được vé này đúng không?

Công nhất định phải vất vả lắm mới mua được vé này. Anh ta dường như rất muốn cùng mình đi xem nhưng không biết tại sao lại không nói thẳng mà lại phải dùng phương pháp vòng vo này để chuyển vé

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!