Chương 21: (Vô Đề)

Công đứng trước cổng trường nơi mẹ thụ công tác. Anh hơi căng thẳng,

định hút thuốc lại nhớ ra đây là trường học, đành phải bỏ qua ý nghĩ

đấy.

Những lời muốn nói cứ lặp đi lặp lại trong lòng, nhưng đợi

đến lúc tan học, nhìn thấy mẹ Diệp thì đến hai chữ Bác gái, anh cũng

không sao thốt ra được. Mãi một lúc lâu sau công mới cúi đầu nói nhỏ:

"Có thể mời bác đến quán trà nào gần đây để nói chuyện không ạ?".

Mẹ Diệp nhìn công, mặc dù rất tức giận nhưng cũng đồng ý.

Hai người đến một phòng riêng trong quán trà, công định rót trà cho mẹ thụ

lại bị bà đưa tay ngăn lại:

"Không cần, tôi đến đây chỉ để nói với cậu, xin cậu từ nay đừng làm phiền con trai tôi nữa. Bây giờ nó đang rất tốt".

Công khựng lại, rồi vẫn cố chấp rót đầy cốc trà, sau đó

cúi người, quỳ hẳn xuống. Mẹ Diệp kinh hãi, vội vàng đứng bật dậy: Cậu làm gì thế?.

Công:

"Bác gái, bác là mẹ của Chiêu Ninh, bác có đủ tư cách nhận một quỳ này của cháu. Cháu xin bác cho cháu được gặp Chiêu Ninh".

Mẹ Diệp:

"Gặp nó? Sau đó thì sao? Để hai đứa con trai chúng mày tiếp tục làm bừa à? Uổng công lúc đầu ta con hy vọng cậu chăm sóc cho A Ninh, mắt ta đúng là mù rồi!".

Tim công giật thót một cái, ngẩng đầu dậy, nghiêm túc nhìn mẹ Diệp:

"Cháu biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng cháu yêu Chiêu Ninh. Hơn nữa đối với Chiêu Ninh mà nói, sự đồng thuận của gia đình là vô cùng quan trọng, bởi vậy trước khi nhận được sự cho phép của bác, cháu sẽ không gặp cậu ấy. Cháu chỉ hy vọng bác để cho chúng cháu ở bên nhau".

Mẹ Diệp cười lạnh một tiếng:

"Sự cho phép của ta? Lúc đầu cậu quyến rũ con trai ta, sao không thấy cậu xin ý kiến của ta?".

Công nghẹn lời.

Mẹ Diệp:

"Cậu không cần phải nói gì nữa, cậu cứ luôn miệng nói cậu yêu con trai ta, vậy thì xin cậu cách xa nó một chút", nói xong bà liền quay

người rời đi.

Mẹ Diệp cho rằng đó là lần cuối cùng nhìn thấy mặt công rồi, nhưng đến ngày thứ hai vẫn thấy công đứng trước cổng trường

đợi mình.

Công không chịu thua. Anh giống như đã bám chặt lấy mẹ Diệp,

ngày nào cũng đến cổng trường đợi bà, cầu xin bà cho mình gặp thụ. Cứ

đợi như thế đến cả hơn nửa tháng, mưa to gió lớn cũng không bỏ cuộc. Có

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!