Chớp mắt đã sắp hết một năm, năm mới đã ở ngay trước mặt, chỉ còn một
tuần nữa là đến tết Tây. Thụ vốn định đợt nghỉ này không về, nhưng ở nhà gọi điện lên bảo có việc, cứ nhất định muốn cậu phải về. Chuyện này đã
phá hỏng kế hoạch hai người đặt ra từ trước.
Công vốn định nhân dịp này
đưa cậu về nhà ăn cơm, xem như chính thức ra mắt gia đình, bây giờ chỉ
có thể đổi lịch sang Giáng sinh thôi. Cũng may lễ Giáng sinh năm nay
trúng vào cuối tuần, tối thứ Sáu thụ liền lôi công ra ngoài dạo phố,
chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ công. Mua quà cho mẹ Hướng thì rất đơn giản,
thụ mua luôn một cái khăn quàng cổ bằng lông dê màu đỏ, vừa ấm lại vừa
đẹp. Còn về phần cha Hướng, thụ vốn định mua rượu, công lại nói ở nhà
nhiều lắm; thụ muốn mua thuốc lá, công nói nhà nhiều lắm; thụ đổi sang
mua trà, công lại tiếp tục nhà nhiều lắm.
Thụ:
"…Nhà anh có phải là siêu thị không thế?".
Công:
"…Anh biết có thứ bố anh rất thích nhưng mẹ thì nhất quyết không cho ông mua".
Công nói đó là một bộ đồ thưởng trà bằng sứ xanh của Nhữ Dao[1]. Thụ nhìn
thứ đồ tinh xảo mỏng manh trong quầy hàng, tò mò hỏi:
"Bác trai thích trà đạo à?".
[1] Nhữ Dao: Là loại sứ được hình thành từ cuối đời Bắc Tống, đứng đầu trong năm loại sứ nổi tiếng nhất ở đời Tống.
Sứ Nhữ
Dao nổi danh về các loại sứ xanh, sứ có cốt mỏng, lớp men dày, có cảm
giác như ngọc thạch, mặt men có những vết nứt rất nhỏ. Những tác phẩm
của Nhữ Dao để lại cho đời sau chưa đến trăm cái, bởi vậy chúng cực kỳ
quý hiếm.
Công: Không phải.
Thụ:
"Thế sao lại thích thứ này?".
Công:
"…Phòng làm việc của bố anh trước giờ vẫn luôn thiếu đồ trang trí, mà bộ đồ sứ này, bất luận là màu sắc hay phong cách, ông đều thấy rất phù hợp với văn phòng của mình".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!