Viên Viên vừa nói xong, cả bàn ăn lập tức im bặt. Công lại cười vô cùng
vui vẻ:
"Tôi là đang xem cậu ấy có gắp hết món tôi thích đi không thôi".
Viên Viên thở ra một hơi dài:
"Tôi đã bảo mà, suýt nữa tôi còn cho rằng anh là đồng tính, để ý đến cậu ấy rồi chứ!".
Cả bàn lại lần nữa rơi vào im lặng, đến sắc mặt thụ cũng có vẻ thay đổi,
Viên Viên dường như không nhận ra, lại tiếp tục nói:
"Nói mới nhớ, ở nước ngoài đồng tính không thiếu, có điều hầu hết bọn họ chỉ tìm người trong giới, không làm hại đến người bình thường, dù sao…".
Thụ:
"Còn muốn ăn gì nữa không?".
Viên Viên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn sang cậu, cười đáp:
"Không ăn nữa, no muốn chết rồi!".
Ăn xong bữa, thụ để công và A về trước, còn mình thì tiễn Viên Viên về
khách sạn cô ở. Hai người vừa đi vừa nói chuyện câu được câu mất. Lúc
gần đến khách sạn, Viên Viên cuối cùng cũng mở miệng: Xin lỗi cậu.
Thụ:
"Sao tự nhiên lại xin lỗi?".
Viên Viên:
"Cậu thôi đi, cố ý bảo bọn họ rời đi, không phải là muốn nói chuyện lúc nãy với tớ chắc?".
Thụ:
"Hôm nay cậu hơi quá đáng rồi".
Viên Viên trầm mặc một lát, đáp:
"Cậu không biết thật hay giả vờ không biết thế? Ánh mắt anh ta nhìn cậu…".
Thụ:
"Tớ biết. Bởi vì bọn tớ là một đôi".
Mặc dù Viên Viên cũng đã đoán ra được phần nào, nhưng nghe chính miệng thụ thừa nhận thì vẫn không tránh được kinh ngạc.
Viên Viên:
"Cậu… Tớ nhớ lúc tớ ra nước ngoài còn nghe nói cậu đang có bạn gái… Là do lần đó chia tay nên mới…".
Thụ:
"Cậu thấy tớ giống loại người vì một lần thất bại trong tình yêu mà tự làm khổ mình, chuyển đổi cả thiên hướng tình dục sao?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!