Triệu Tứ Hải quay đầu nhìn phía sau, Tạ Minh Hạo không thèm để ý nói:
- Gọi đi, tao cũng không tin mày có thể gọi cho ai! Hôm nay ai tới cầu tình cũng vô dụng!
Lý Nhạc Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng, bấm dãy số điện thoại, liền nói:
- Đại ca, em ở phố đồ cổ huyện thành Hình Đường bị người hố! Đối phương hình như là con trai bí thư huyện ủy gì đó, còn có một khoa trưởng trị an rắm chó, nếu như anh không tới hỗ trợ, tiểu đệ đừng nghĩ đi ra huyện Hình Đường!
- Giả vờ giả vịt!
Tạ Minh Hạo không cho là đúng.
Theo hắn xem ra nếu Lý Nhạc Thiên ở chung một chỗ với Tô Mộc, Tô Mộc là ai? Chỉ là phó trưởng trấn Hắc Sơn, nhân viên công vụ cấp phó khoa nho nhỏ, như vậy bối cảnh Lý Nhạc Thiên cũng chẳng có gì giỏi lắm.
Mày không phải muốn gọi điện thoại sao?
Được, tao cho mày gọi, chúc mày gọi người đứng sau lưng kia ra mặt mới tốt. Cửa hàng đồ cổ của tao đang lo không ai đền kia, tới một kẻ xem tiền như rác là tốt nhất.
Nói thêm vài câu, Lý Nhạc Thiên cúp điện thoại:
- Huynh đệ, yên tâm đi, rất nhanh có thể thu phục việc này!
- Như vậy tốt nhất!
Tô Mộc mỉm cười nói, trong lòng thầm suy đoán Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại cho ai, trọng lượng có đủ nặng hay không.
Không qua bao lâu, ngay lúc lòng kiên nhẫn của Tạ Minh Hạo sắp hết, đang muốn bão nổi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe công an.
Thanh âm tiếng lốp xe phanh lên chói tai, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, cục trưởng cục công an huyện Hình Đường Tiết Phong mang theo mười mấy hình cảnh xuất hiện.
- Tiết thúc, sao chú lại tới đây?
Tạ Minh Hạo có chút ngoài ý muốn nói, chẳng lẽ hậu trường của tiểu tử trước mắt là cục trưởng cục công an huyện thành?
- Tiết cục!
Triệu Tứ Hải gấp giọng nói. Đừng nhìn hắn ở bên ngoài có thể diễu võ giương oai, nhưng ở trong mắt Tiết Phong ngay cả con kiến cũng không bằng.
Tiết Phong là ai?
Hắn là thân tín của bí thư huyện ủy Tạ Văn, hắn có thể ngồi lên vị trí này bởi vì Tạ Văn ủng hộ. Từ sau khi Tiết Phong chưởng quản cục công an, liền luôn chuyển quanh Tạ Văn. Quan hệ giữa hai nhà như vậy mới khiến Tạ Minh Hạo càng không chút kiêng nể gì.
Hừ, người của Tạ thiếu gia tới, tao muốn nhìn xem tụi mày còn tiếp tục hung hăng càn quấy nữa hay không! Nhất là mày, phó trưởng trấn chó má, một con tôm cấp phó khoa nho nhỏ dám hung hăng càn quấy trong huyện thành, xem tao có bóp chết mày hay không!
Tao muốn làm cho mày biết, phá hủy chuyện tốt của bổn thiếu gia, chặt đứt tài lộ của bổn thiếu gia, là kết cục gì.
Nhưng Tiết Phong cũng không lập tức nói chuyện cho Tạ Minh Hạo như trước kia, lại đi tới trước mặt hắn thấp giọng nói:
- Minh Hạo, từ giờ trở đi không cho phép nói chuyện, hết thảy nghe tôi.
Di? Tạ Minh Hạo sửng sốt, không hiểu lời này của Tiết Phong là có ý gì. Vừa định lên tiếng hỏi, ai ngờ Tiết Phong đã đi về hướng Lý Nhạc Thiên.
- Vị này hẳn là Lý tiên sinh đi?
Tiết Phong mỉm cười nói.
- Là tôi!
Lý Nhạc Thiên ngạo nghễ nói, cục trưởng cục công an huyện như Tiết Phong vẫn chưa rơi vào trong mắt hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!