Nguyên bản Tô Mộc đã muốn rời đi, nhưng vừa nghe nói như thế liền dừng bước lại. Nói đùa sao, bốn mươi ngàn đồng, khoản tiền lớn như vậy đặt tới trấn Hắc Sơn liền đủ cho thôn Hầu Tử Bối xây dựng một trường tiểu học không tệ lắm. Rốt cục là dạng ấn tỳ gì đáng giá như vậy?
Hơn nữa là ai có quyết đoán như thế, có thể xuất ra bốn mươi ngàn đồng.
Bị lòng hiếu kỳ hấp dẫn, Tô Mộc không chút do dự liền xoay người đi tới một cửa hàng đồ cổ tên Tường Thụy.
Trong phố đồ cổ, chỉ cần mở được cửa hàng đều có tài sản không thấp, mấu chốt nhất là có bối cảnh. Người không hậu trường muốn đứng vững gót chân trong phố đồ cổ cũng đừng nên suy nghĩ.
Trong cửa hàng Tường Thụy có một thanh niên mặc sơ mi ngắn tay màu trắng, dáng người cường tráng mạnh mẽ, khuôn mặt hắn thật thanh tú, mái tóc hơi dài che lấp đôi mắt, đôi mắt liên tục chuyển động tạo cho người ta cảm giác thật có linh khí.
Cho dù thanh niên kia đứng yên nơi đó, nhưng cỗ khí chất vô hình phóng thích cũng làm cho người ta cảm giác chỉ có người xuất thân từ quý tộc thế gia mới có thể bồi dưỡng ra tới.
Lúc này trong tay thanh niên đang cầm một đôi tỳ ấn. Màu sắc đôi tỳ ấn thật thuần túy, trắng tinh như dương chi bạch ngọc, nhìn qua có khuynh hướng cảm xúc thật tinh tế. Chạm trổ cũng thật xinh đẹp sinh động, điêu khắc tỳ hưu trừ tà làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác chân khí cổ xưa năm tháng.
- Anh nói vật này là thật, tôi làm sao biết thật giả, vạn nhất là giả tôi quay về tìm anh, lúc đó anh không thừa nhận làm sao bây giờ?
Thanh niên bình tĩnh hỏi.
Ông chủ cửa hàng Tường Thụy là một người đầu trọc, vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt tròn trịa nhìn qua thật giống gian thần. Nghe được lời nói của thanh niên, hắn nhướng mày nói:
- Vị lão bản này, cửa hàng Tường Thụy mở cửa buôn bán, chỉ nhờ thành tín. Nếu anh muốn thì bốn mươi ngàn một cặp cầm đi. Nếu anh không mua, để lại cho tôi là được. Anh không mua cũng có người tranh đoạt mà mua, tôi thật không tin đồ tốt như vậy không ai muốn.
Hừ, dám ở trong này cùng gia gia mày múa mép khua môi, mày cũng không đi hỏi thăm, chỉ cần là Tường Thụy bán ra đồ vật, cho dù là giả mày còn muốn lui hàng, ai còn nhận trướng?
Lý Nhạc Thiên vuốt vuốt đôi tỳ ấn, trong lúc nhất thời có chút do dự, hắn căn bản không hiểu đồ cổ, đi tới nơi này chỉ là thử thời vận. Nếu thật mua phải hàng giả, tiền là chuyện nhỏ, mấu chốt là mặt mũi. Nếu đánh mất mặt mũi, Lý Nhạc Thiên muốn tìm trở về thật sự khó khăn.
Tin?
Không tin?
Ngay trong lúc Lý Nhạc Thiên còn đang chần chờ, tên đầu trọc lại bỏ thêm nắm lửa:
- Vị lão bản này, nếu anh không mua nổi thì sớm rời đi! Hay là anh nhìn những vật khác rẻ hơn trong tiệm, có đồ rẻ đó, tin tưởng thích hợp cho anh.
Trắng trợn khích tướng!
Quả nhiên vừa nghe được lời của hắn, Lý Nhạc Thiên nhướng mày, lớn tiếng nói:
- Ai nói gia gia mua không nổi, không phải chỉ là bốn mươi ngàn sao? Gia gia không cần trả giá, mua nó, gói lại cho tôi!
- Được thôi!
Tên đầu trọc hưng phấn gói lại, chỉ cần Lý Nhạc Thiên thanh toán tiền, rời khỏi cửa Tường Thụy sẽ không còn liên quan gì với hắn.
Trên thực tế hắn đã chơi hành nghiệp đồ cổ vài năm, ánh mắt cũng có. Chuyện khác không dám nói, đôi tỳ ấn trước mắt đều là hàng giả. Bởi vì hắn bỏ sáu trăm mua về, sáu trăm làm sao là đồ thật? Nếu có thể lập tức bán bốn mươi ngàn, vậy kiếm lớn!
- Đợi một chút!
Đúng lúc này thanh âm Tô Mộc vang lên, nói thật ra hắn cũng không phải tràn ra tinh thần trọng nghĩa, nhất định phải xuất đầu. Thật sự là bởi vì trực giác nói cho hắn biết, thanh niên trước mắt không đơn giản. Nếu như có thể giúp được người này, có lẽ sẽ có trợ giúp cho tương lai của mình.
Dù sao hôm nay còn dư lại một cơ hội giám định, ném bỏ cũng uổng phí, xem như kết một lần thiện duyên.
- Tiểu tử, anh muốn làm gì?
Tên đầu trọc quay phắt lại, gắt gao trành Tô Mộc, ánh mắt kia rõ ràng đang đe dọa cảnh cáo Tô Mộc không được nói lung tung.
- Huynh đệ, chẳng lẽ anh cũng muốn mua đôi tỳ ấn này? Đáng tiếc anh đã tới chậm, đôi tỳ ấn này thuộc về tôi.
Lý Nhạc Thiên nhếch môi cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!