Chương 33: Đoạt quyền (1)

Lý Nhạc Thiên vốn định giấu thêm một lúc, nhưng nghĩ anh trai quá hiểu mình, gã trở về bộ dạng cợt nhả.

Lý Nhạc Thiên cười nói: 

- Biết ngay anh trai sẽ hỏi như vậy, thật ra Tô Mộc nhờ em đưa cho anh. Nhưng anh yên tâm, Tô Mộc nói cho Lý ca chứ không phải thư ký thị chính pháp ủy thị ủy gì đó.

Tô Mộc? Lý Nhạc Dân nhíu mày. Nếu là trước đêm qua thì gã không tin, nhưng bây giờ gã hơi tin. Tại sao? Vì thuật giám định kỳ diệu của Tô Mộc, phân biệt đồ cổ rành rọt. Thứ này qua tay Tô Mộc thì chắc chắn là thật, không chừng là nhặt từ đồng nát. Nhưng sao Tô Mộc biết gã thích tranh chữ?

Lý Nhạc Dân trầm giọng hỏi: 

- Nhạc Thiên, khai thật đi, có phải cậu nói gì với Tô Mộc không?

Lý Nhạc Thiên lắc đầu, nói: 

- Không hề, tuyệt đối không có!

- Anh không tin em sao? Tuy có khi em làm việc không đáng tin nhưng em biết rõ cái gì nên nói cái gì không. Em chưa từng cho Tô Mộc biết anh thích tranh chữ, trước đó em cũng không biết bên trong chứa cái gì.

- Anh trai, có lẽ Tô Mộc chỉ đoán mò, hắn làm sao biết anh thích tranh chữ? Đừng nói là Tô Mộc, nguyên Thành phố Thanh Lâm này có bao nhiêu người biết anh thích tranh chữ? Anh thấy có đúng không? Lỡ Tô Mộc tặng sai đồ sẽ chịu thiệt lớn.

- Theo em thấy bệnh đa nghi của anh quá nặng.

Tô Mộc nói tặng cho anh là nể mặt em, nếu anh không thích, không muốn nhận thì đưa đây, em trả lại cho Tô Mộc ngay.

Lý Nhạc Thiên nói mấy câu quét sạch chút lo âu trong lòng Lý Nhạc Dân. Đúng rồi, phó trưởng trấn phó khoa như Tô Mộc làm sao biết được sở thích của gã?

Lý Nhạc Dân hét to: 

- Ném trả?

Mơ đi, đây là đồ Tô Mộc tặng cho anh, liên quan gì em? Em là em trai của anh, sao anh không thấy em tặng cho anh cái gì bao giờ?

Nếu là thứ khác thì Lý Nhạc Dân sẽ không làm như vậy, nhưng thứ Tô Mộc đưa khiến gã rất thích thú, yêu thích không buông tay. 

Lý Nhạc Thiên tò mò hỏi: 

- Cái gì mà tốt vậy, khiến anh kích động như vậy? Bức tranh này đáng giá lắm sao?

Lý Nhạc Dân phẩy tay nói: 

- Chữ thật của Nhan Chân Khanh, đồ tốt, tuy chỉ là vẩy mực bình thường nhưng khí thế hùng hồn. Nhìn chữ này đi... Thôi, có nói với em cũng không hiểu. Tô Mộc tìm em đúng không? Mau đi đi, đừng lảng vảng trước mặt anh, nhìn là phiền.

Lý Nhạc Thiên cười đứng lên:

- Được rồi.

Lý Nhạc Thiên thật sự không hiểu mấy thứ như tranh chữ, gã cũng lười tìm hiểu.

Lý Nhạc Thiên hét với lên lầu:

- Đậu Đậu tỷ, chúng ta đi thôi!

Trịnh Đậu Đậu cùng vợ của Lý Nhạc Dân xuống lầu, nói mấy câu rồi cô và Lý Nhạc Thiên rời khỏi biệt thự thị ủy, chạy hướng trường Đảng.

Lý Nhạc Dân lẩm bẩm gọi tên Tô Mộc:

- Tô Mộc... Tô Mộc... 

Ngón tay Lý Nhạc Dân xẹt qua cuộn tranh, gã đi ngay vào thư phòng nghiên cứu bức tranh chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!