Vài ngày kế tiếp Tô Mộc vẫn chưa xuất viện, hắn thừa dịp này tiêu hóa những gì hiện lên trong đầu. Nguyên lai những dòng chữ xoay tròn hiện trên quan bảng chính là tâm đắc của những người làm quan qua các triều đại, giảng thuật mưu kế ứng biến trong quan trường vô cùng hệ thống.
Dù đã lăn lộn trong thể chế một năm, Tô Mộc vẫn chỉ là một thái điểu. Khi nhìn thấy những quyền mưu trong đó, hắn thật giống như kẻ đói khát, liều mạng hấp thu.
Mỗi ngày hấp thu mỗi ngày tiêu hóa, Tô Mộc cảm giác trước kia bản thân mình quá yếu quá ngu ngốc, nguyên lai làm quan còn có thể làm được như vậy.
Mấy ngày nay Tô Mộc có điều hiểu biết về quan bảng, nguyên lai tấm bảng thần bí này mỗi ngày chỉ có thể thi triển năm lần, vượt qua năm người sẽ không tiếp tục hiển lộ ra. Hơn nữa năm lần cũng không thể để dành, nếu trong một ngày không dùng hết thì ngày hôm sau cũng không chồng lên thêm nữa.
Sở dĩ được gọi là quan bảng, thật sự đơn giản, đó là nhằm vào những người có chức quyền. Chỉ cần anh làm quan, chỉ cần có tiếp xúc thân thể với Tô Mộc, cho dù là quan chức cực nhỏ đều có thể đọc được tư liệu của người đó trên quan bảng.
Như vậy thật sự kinh người, nhưng càng làm Tô Mộc khiếp sợ chính là quan bảng còn có thể thăng cấp!
Chỉ cần có đầy đủ năng lượng truyền vào, quan bảng có thể cung cấp càng nhiều tư liệu cho Tô Mộc, mà năng lượng chính là ngọc thạch!
Suốt tám ngày, khi toàn bộ tư liệu đều đã bị hấp thu, toàn thân Tô Mộc giống như được thay da đổi thịt, tản mát ra cỗ khí chất hoàn toàn khác hẳn.
Bối cảnh của Tô Mộc rất đơn giản, xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường, cha mẹ vì cung cấp nuôi dưỡng hắn lên đại học, đi làm công cho người khác từ sáng đến tối.
Chị của hắn thậm chí còn chưa học xong trung học sơ cấp phải bỏ học ở nhà, sớm lập gia đình giúp đỡ trong nhà làm việc, thường thường còn tiếp tế Tô Mộc.
Tận mắt nhìn thấy cuộc sống gian nan của gia đình, Tô Mộc cảm giác vô cùng đau lòng đồng thời càng thêm siêng năng học tập. Suốt bốn năm đại học không ngừng vừa làm vừa học, chỉ cần có thể giúp gia đình giảm bớt gánh nặng việc gì hắn cũng làm.
Dưới tình huống như vậy tận đáy lòng Tô Mộc luôn có khát vọng thật mãnh liệt, hắn phải làm quan, làm quan lớn, chưởng quyền cao, làm cho đứa trẻ cả nước có cơm ăn, được đi học, làm cho toàn bộ gia đình nghèo khó có tương lai, nhà nhà trải qua cuộc sống hạnh phúc thái bình.
- Thật đúng là ông trời thương tình, nếu đã như vậy mình còn không biết cầu tiến, thật sự không còn mặt mũi. Quan bảng, hãy yên tâm, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng!
Khóe môi Tô Mộc mỉm cười, dưới ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, hắn rất nhanh đã thu thập xong hành lý. Kỳ thật hắn cũng không có vật gì, ngay cả quần áo mặc trên người cũng nhờ Diệp Tích hỗ trợ mua dùm, về phần đồ vật trước đó đã hư hỏng khi cứu người.
- Anh thật phải đi sao?
Diệp Tích luyến tiếc hỏi.
- Phải rồi!
Tô Mộc cười nói:
- Nếu như tôi còn không về, phỏng chừng trở lại trấn Hắc Sơn sẽ bị khai trừ cách chức. Diệp Tích, nhớ kỹ lời cô đã hứa với tôi đó.
- Đương nhiên, tôi đã nói sẽ giữ lời!
Diệp Tích gật gật đầu:
- Mấy ngày nay tôi đã chuẩn bị gần xong rồi, chờ vài ngày nữa tôi rảnh một chút sẽ đi tìm anh. Nhưng đến lúc đó anh phải mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn thức ăn đặc sắc địa phương!
- Được, không thành vấn đề!
Tô Mộc vỗ ngực nói.
- Tôi tiễn anh.
- Được.
Từ đầu tới cuối Diệp Tích không nói rõ thân phận Diệp An Bang, Tô Mộc cũng không hỏi tới. Tuy hắn rất muốn tìm một chỗ dựa vững chắc như thế, nhưng hắn khinh thường làm như vậy. Quan hệ với Diệp Tích, Tô Mộc không hi vọng dựa vào lợi ích, cứ như bây giờ là tốt nhất.
- Tô Mộc, chờ tôi, tôi nhất định đi tìm anh!
Ngay khi xe chạy ra khỏi bến, Diệp Tích đột nhiên đưa tay lên miệng làm như ống loa hét lớn. Từng trận gió mát thổi qua, thổi lên váy dài màu trắng của nàng, ánh mặt trời chiếu xuống như dừng hình ảnh trong một khắc này.
Trong mắt Tô Mộc chỉ còn lại đóa bách hợp đang nở rộ, lay động sinh tư, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!