Chương 2: Quan bảng

Sau mưa rền gió dữ trong óc, Tô Mộc rất nhanh liền khôi phục thanh tỉnh, suy tư tấm bảng kia là gì, làm sao lại xuất hiện. Mà ngay khi hắn còn đang suy tư, quan bảng bắt đầu lặng yên xoay tròn. Mỗi lần xoay tròn đều có vô số văn tự trào ra, sau đó thật nhu hòa ẩn xuống.

Quan bảng xoay tròn suốt bốn giờ, mãi đến khi đầu óc Tô Mộc đau nhức như bị kim châm mới chậm rãi dừng lại.

Mà lúc này đã là hoàng hôn.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, chiếu lên trên người, Tô Mộc chậm rãi mở mắt. Không biết vì sao cảm giác đau đớn toàn thân khi bị tai nạn xe cộ, hiện tại vô ảnh vô tung biến mất, thân thể còn tinh thần phấn chấn hơn trước đó.

Xương cốt bị gãy tựa hồ chưa từng phát sinh qua chuyện gì, hoàn toàn khỏe mạnh.

- Di!

Tô Mộc nhìn thấy Diệp Tích ngồi bên giường bệnh có chút ngủ gật, không ngờ nàng vẫn còn ở nơi này. Hắn vừa trở mình định ngồi dậy, Diệp Tích chợt mở mắt ra.

- Tô Mộc, anh đã tỉnh?

Cảm giác thế nào? Có cần tôi đi gọi bác sĩ hay không? Anh muốn ăn cái gì, hiện tại tôi đi mua cho anh.

Diệp Tích gấp giọng nói.

- Đừng vội!

Tô Mộc cười ngồi dậy:

- Diệp Tích, tôi không sao, đã tốt lắm rồi! Phải rồi, cô không sao chứ? Không bị thương tổn ở đâu đi?

- Tôi không sao!

Diệp Tích nói:

- Anh khoan hãy lộn xộn, tôi đi gọi bác sĩ!

- Thật không cần…

Tô Mộc còn chưa nói hết lời, Diệp Tích đã chạy ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ. Bác sĩ vào phòng cẩn thận kiểm tra cho Tô Mộc, nhịn không được nhíu mày, có chút khó tin lắc lắc đầu.

- Điều này sao có thể?

Xương cốt của anh rõ ràng đã bị gãy, dù muốn động ít nhất phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng. Kỳ quái, sao hiện tại anh hoàn toàn không có việc gì?

- Có thể thể chất của tôi tốt thôi, phải biết rằng lúc tôi còn ở đại học, là hội trưởng võ hiệp hội. Được rồi bác sĩ, tôi không sao, nằm một chút sẽ có thể xuất viện, ngài cứ đi làm việc của mình đi.

Tô Mộc cười nói.

- Kỳ quái, thật là kỳ quái, chẳng lẽ thân thể người này thật sự lợi hại như vậy?

Bác sĩ lẩm bẩm đi ra phòng bệnh.

- Anh thật sự không có việc gì?

Diệp Tích hoài nghi hỏi:

- Đừng sợ, nếu anh e ngại tiền viện phí, đừng lo lắng, hết thảy còn có tôi đây.

- Diệp Tích, tôi nói đã tốt thật sự tốt lắm, không tin cô xem!

Tô Mộc ngồi dậy, lưu loát nhảy xuống giường, đánh một bộ Hình Ý quyền có da có thịt.

Động tác của hắn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, làm gì có chút dấu hiệu bị thương?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!