Chương 19: Phục tùng quyết định của tổ chức

Con số mười lăm vàng sáng.

Số màu xám là cắt chức, màu đỏ là rời chức, màu vàng là thăng chức. Bên trên Quan Bảng có thể biểu hiện ra ngày, nghĩa là còn mười lăm ngày Từ Viêm sẽ lên chức.

Theo chức vị hiện tại của Từ Viêm thì khoảng mười lăm ngày sau gã sẽ trở thành sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn.

Không thể nào!

Đồn công an Trấn Hắc Sơn là địa bàn của Dương Hổ, bên trên có Dương Tùng giúp đỡ, Từ Viêm làm sao có thể thuận lợi trở thành sở trưởng? Càng đừng nói bên trong kẹp phó sở trưởng Trương Vệ Quốc, không lẽ bố của Từ Viêm điều động giúp gã?

Chớp mắt trong đầu Tô Mộc suy nghĩ rất nhiều, tiếc rằng Quan Bảng chỉ biểu hiện con số thăng chức chứ không ghi lại tỉ mỉ. Nếu biểu hiện luôn nguyên nhân thăng chức thì quá yêu nghiệt.

Từ Viêm cười trêu:

- Này, hôm nay bị gì vậy?

Cứ thẫn thờ ra đó, hay cậu bị cảm nắng? Có cần tôi kiếm nước tro cho cậu uống không?

Tô Mộc cười to bảo:

- Anh mới bị cảm nắng! Thể trạng như tôi sao có thể bị cảm nắng? Đi, anh nói muốn đi dạo ngọc thạch, hôm nay tôi cho anh mở mắt xem cái gì là chuyên gia gáim định thật sự.

Không nghĩ ra nguyên nhân, Tô Mộc lười nghĩ tiếp.

Tóm lại đây là chuyện tốt với Từ Viêm, nếu gã nắm quyền đồn công an Trấn Hắc Sơn sẽ giúp ích rất lớn cho Tô Mộc.

Bất cứ lúc nào, bất cứ ai ngồi bề trên nếu không thể hoàn toàn nắm giữ cơ quan chấp pháp thì khó tránh khỏi sai sót lớn. Người như Lương Xương Quý là ngoại lệ, vì uy tín của lão đủ uy hiếp đồn công an. Đổi lại hương trấn khác, đồn công an không nghe lời bí thư trấn ủy thì vị bí thư đó khó mà ngủ yên.

Phố đồ cổ vẫn như trước kia, nóng bức náo nhiệt. Tô Mộc đi trên đường, trong đầu nhớ đến Triệu Tứ Hải khoa trưởng tổng hợp trị an khoa.

- Lão Tô, nhìn tượng phật bằng đá bên kia xem, phải đồ cổ không?

- Không phải? Đồ khắc mà lấy ra bán? Thứ này mà là đồ cổ?

- Nghiễn đài, chậc chậc, tôi không cần nó, chữ của tôi lấy ra khoe rất xấu hổ. Lão Tô, chữ cậu đẹp, hay lấy đến xem thử?

Từ Viêm không giống tìm đồ cổ mà như hướng dẫn du lịch, miệng không ngừng nghỉ. Nếu không phải Tô Mộc quan hệ thân thiết với Từ Viêm thì hắn đã không chịu nổi gã. Rất khó tưởng tượng nam nhân mạnh mẽ như thế cũng có tật gà mẹ nói nhây, thú vị.

Lần trước đến phố đồ cổ, hầu bao Tô Mộc xẹp lép, bây giờ thì túi tiền hắn căng phồng. Diệp Tích bán ba món đồ cổ, số lẻ chuyển vào thẻ ATM cho hắn cỡ tám mươi vạn. Diệp Tích nói sau này ÀNG sẽ chuyển tiền tiếp nhiều lần nữa, giờ Tô Mộc không còn lo trước lo sau, có thể thoải mái đào bảo.

Hai tiếng sau, Tô Mộc dùng hết năm lần Quan Bảng giám định, kiếm được năm món đồ cổ không tệ.

Giờ Tô Mộc chọn đồ cổ theo tiêu chuẩn là cái gì càng mắc càng lấy, làm được điều này trên nền móng nhặt của rơi, Tô Mộc muốn không giàu cũng khó.

Từ Viêm lắc đầu, nói:

- Tiếc quá, không có thứ tôi thích.

Tô Mộc cười hỏi:

- Thứ anh thích? Muốn tìm chủy thủ cổ đại sao?

- Ủa? Sao cậu biết?

Từ Viêm kinh ngạc hỏi:

- Hình như tôi chưa từng nói với cậu là tôi thích loại vũ khí lạnh?

- Ừm! Anh chưa từng nói, nhưng cái này đoán cũng biết. Anh xuất ngũ quân đội, không thích cách đấu không thích vũ khí lạnh thì thích cái gì? Anh đã chơi chán súng đạn, còn cần đoán sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!