- Anh có gì muốn biết cứ việc hỏi, đừng mãi nhìn chằm chằm vào tôi. Dù anh không đói bụng, tôi đã đánh nhau nửa ngày rồi, cũng nên ăn chút đồ vật gì đi.
Tô Mộc đánh vỡ không khí xấu hổ, khẽ cười nói.
Ba!
Lý Nhạc Thiên vỗ bàn, lớn tiếng nói:
- Vừa rồi anh nói là thật sao? Khối tỳ ấn này là hàng thật? Nếu mua đừng nói mấy trăm, ngay cả mấy ngàn cũng không mua được?
- Nếu không tin tôi anh còn cần mua làm gì.
Tô Mộc nhướng mày nói.
- Ha ha, lần này tôi thật sự là kiếm được rồi, mấy trăm đồng mua được hàng thật, nếu lấy về đưa cho ông nội, ông tuyệt đối sẽ thích.
Lý Nhạc Thiên kích động nói.
- Yên tâm đi, cam đoan là hàng thật! Nhưng tỳ ấn này có một đôi, bỏ đi, có thời gian tôi sẽ giúp anh tìm xem.
Tô Mộc tùy ý nói.
- Đủ huynh đệ!
Lý Nhạc Thiên cười to nói:
- Không nghĩ tới tôi đi huyện Hình Đường một chuyến còn gặp được huynh đệ hợp tính như anh, không cần nói gì nữa, bữa ăn này tôi mời, chúng ta không say không về!
- Chiều nay tôi còn có việc, uống với anh một chút mà thôi.
- Thật sự là mất hứng.
Tô Mộc thản nhiên cười, Lý Nhạc Thiên cũng không kiên trì, hai người vừa uống vừa trò chuyện. Sau khi ăn xong, Lý Nhạc Thiên đứng dậy nói:
- Huynh đệ, tôi thật sự có việc phải lập tức trở lại thủ đô. Đây là số di động của tôi, còn có số di động này anh cũng ghi nhớ, nếu tên ngu xuẩn kia thật muốn tìm anh phiền toái, liền gọi số này, cam đoan thu thập hắn dễ bảo! Mấy ngày nữa tôi sẽ tới, nói thế nào chúng ta cũng phải uống thật thống khoái!
- Được rồi!
Tô Mộc cười nói.
- Đi thôi!
Trong phòng hội nghị cục giáo dục huyện Hình Đường.
Hội nghị như vậy từ trước tới nay bí thư huyện ủy cũng không tới tham gia, bởi vì không cần thiết. Trước kia mời dự họp vài lần, ngoại trừ phó chủ tịch huyện chủ quản công tác giáo dục văn hóa đi qua một lần, hội nghị luôn do cục trưởng cục giáo dục huyện Cao Bình chủ trì.
Đối diện cùng mười mấy phó trưởng trấn các hương trấn, Cao Bình luôn tìm được cảm giác ưu việt của mình.
Tô Mộc đi vào phòng hội nghị, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hội nghị như vậy tuy lần đầu tiên hắn dùng thân phận phó trưởng trấn tham gia, nhưng cũng không xa lạ, hắn cũng rất quen thuộc người đàn bà tên Cao Bình kia.
Từng làm việc trong văn phòng ủy ban huyện nửa năm, Tô Mộc hiểu rõ thao tác trong công việc này.
- Tô trưởng trấn, làm sao bây giờ cậu mới tới?
Ngay lúc Tô Mộc vừa ngồi xuống không bao lâu, có một trung niên ngồi bên cạnh mặc áo màu xám, vẻ mặt tươi cười đưa qua điếu thuốc.
- Chu trưởng trấn, thật là ngại quá!
Tô Mộc vội vàng nhận lấy điếu thuốc, theo sau châm lửa cho trung niên, hai người cùng nhau hút thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!