Phanh!
Tê!
Khung xương toàn thân như bị vỡ vụn, đau đớn khó thể chịu được truyền khắp toàn thân, sau lưng Tô Mộc dán sát đường cái trượt ra thật xa, trên trán tuôn đẫm mồ hôi, miệng phát ra tiếng rên thống khổ.
Gãy xương sườn rồi!
Trong nháy mắt ngã xuống đất, Tô Mộc rõ ràng nghe được thanh âm tiếng xương sườn bị gãy, đau đớn toàn tâm khiến cho hắn muốn giãy dụa đứng lên nhưng không cách nào nhúc nhích.
- A! Tô Mộc, anh không sao chứ?
Trong tiếng thét chói tai, cô gái bị Tô Mộc ôm vào trong ngực quay đầu, không hề để ý tới mái tóc xõa tung rối bù, thần sắc lo lắng cúi đầu hô.
- Khụ khụ!
Tô Mộc thở dốc ho khan hai tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười khổ nói:
- Cũng may, tạm thời không chết được! Nhưng Diệp đại tiểu thư, nếu cô còn không đứng dậy, chỉ sợ tôi sẽ bị cô đè chết.
- A! Thật xin lỗi!
Diệp Tích vội vã đứng lên, trên người nàng mặc bộ áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất ôn nhã bây giờ đã mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường, chỉ còn lại vẻ sốt ruột.
- Tôi đỡ anh đứng lên!
- Đừng động tôi!
Tô Mộc vội nói:
- Hình như tôi bị gãy xương sườn, giúp gọi xe cứu thương.
- Được, anh chờ một chút!
Diệp Tích nhìn vầng trán đẫm mồ hôi của Tô Mộc, vội vàng chạy vào vỉa hè, sốt ruột lấy di động gọi điện thoại.
- Tô Mộc, anh đợi thêm lát nữa, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới! Anh đừng xảy ra chuyện gì!
Diệp Tích không biết làm sao hình dung tâm tình sốt ruột hiện tại của mình.
- Diệp Tích, tôi không sao, không chết được!
Tô Mộc ra vẻ tiêu sái nói.
- Chỉ biết gượng chống, anh đã như vậy còn nói không có việc gì, có phải muốn làm cho tôi lo lắng chết hay không? Tô Mộc, anh yên tâm, nếu như anh có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên hỗn đản kia!
Khi Diệp Tích nói lời này, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị chấp nhất, là phản ứng mà Tô Mộc chưa từng thấy qua bao giờ.
Phải biết rằng quan hệ giữa Tô Mộc cùng Diệp Tích mặc dù không nói tới thân thiết, nhưng tuyệt đối không tính là xa lạ. Hai người đều là sinh viên trường đại học quản lý kinh tế Giang Nam, bốn năm đại học cùng nhau làm việc trong hội sinh viên của trường.
Tuy rằng không chung bộ môn, nhưng ngẫu nhiên gặp nhau vẫn sẽ nói vài lời.
Diệp Tích ở trong ấn tượng của Tô Mộc, là một cô gái khí chất cao quý thanh lịch, thật có giáo dưỡng, rất ít nổi giận. Nhưng vẻ phẫn nộ như bây giờ, hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng đổi lại là ai gặp phải việc này cũng không cách nào bình tĩnh.
Phải biết rằng vừa rồi nếu không có Tô Mộc vừa lúc đứng bên cạnh, lại nhận ra Diệp Tích, ngay trong thời gian nguy hiểm nhất xuất phát theo bản năng liều lĩnh tính mạng cứu Diệp Tích thoát khỏi chiếc xe đang trực tiếp tông thẳng tới kia, hiện tại tính mạng của nàng đã vứt bỏ, đang ở tuổi thanh xuân hương tiêu ngọc tổn, đổi lại là ai cũng sẽ điên cuồng.
Diệp Tích có thể nhẫn nhịn không xông lên làm phiền tài xế lái xe đã xem như cực hạn của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!