Chương 92: Trà dư tửu hậu

Phường Vĩnh Ninh.

Tết Nguyên tiêu, phố xá vẫn náo nhiệt như vậy, một chiếc xe ngựa có treo chữ Lục dừng lại ở con hẻm nhỏ, từ bên trong có một nữ tử mặc đồ trắng bước xuống, người này không những đeo khăn che mặt mà còn khoác áo choàng.

"Phu nhân, gần đây trời lạnh, kinh thành còn có chuyện khiến người ta lo sợ, người đến đây làm gì a?"

Người này cũng không phải ai xa lạ, chính là Phương Tố Tố vừa đến kinh thành nửa tháng trước, ngày xử tử của Chu Chí đã ấn định là vào cuối tháng Giêng, nàng đến kinh thành một mặt là nhận lời mời của Lục Tam phu nhân, một mặt, là nhặt xác cho Chu Chí, tốt xấu gì hắn cũng từng là phu quân của nàng.

Thanh âm Phương Tố Tố lạnh lùng hỏi lại:

"Chuyện gì mà khiến người ta lo sợ?"

Tiểu nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng đáp:

"Năm ngoái có rất nhiều phụ nhân cùng trẻ nhỏ bị bắt cóc, phụ nhân đều chết rất thảm còn chưa tra được hung thủ, lại thêm án tử của Binh bộ đại nhân... Mọi người đều nói... năm nay... sẽ xui xẻo..."

Phương Tố Tố thản nhiên đáp:

"Ta không có con, càng không phải đại thần trong triều, sợ cái gì chứ, lại nói còn có thị vệ đi theo, sao phải lo lắng."

Tiểu nha hoàn kia không khuyên nữa, yên lặng bung dù che cho nàng ta đi về phía trước.

Phương Tố Tố nhìn kinh thành rộn ràng náo nhiệt, trong lòng lại thấy thương cảm.

Ăn Tết ở Lục phủ, dù có biểu tỷ phu (anh rể) hết lòng chăm sóc, mọi điều đều tốt nhưng nàng ta lại thấy, rất rõ ràng, đấy không phải là nhà của nàng.

Nàng hiện giờ, cũng xem như đã thành quả phụ, một mình đơn độc.

Biểu tỷ hôm trước đã nói qua, quả phụ triều đại này có thể tái giá, khuyên nàng tìm một người tri kỉ, nhưng mà biển người bao lai, nàng bị Chu Chí làm tổn thương một lần, sao còn dũng khí đi tìm người khác nữa đây.

Nghĩ đến đây, bất chợt trong lòng Phương Tố Tố hiện lên một hình bóng.

Lần gặp đầu tiên, người kia cao lớn khôi ngô, chỉ nói vài câu cũng đã lộ ra vẻ uy vũ...

Lần này Phương Tố Tố vào kinh, còn vì một nguyên nhân chôn sâu dưới đáy lòng, nàng từ miệng huyện lệnh mới của huyện Võ Công biết được Đại tướng quân của Thành Dương quân đã về kinh, hắn cũng đang ở kinh thành...

Hiện tại trong triều không ai không biết Bệ hạ muốn tứ hôn cho Cố tướng quân, đối phương là nữ nhi của Quốc công phủ, Phương Tố Tố tự thấy bản thân mình không có hy vọng gì, chỉ như hoa trong gương trăng trong nước, dù có cố mấy cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.

Nàng ta vô thức bước đi trên đường.

Cố Hiển Thành ở quán ăn của Tống Điềm ăn uống no say xong thì lưu luyến không muốn rời đi.

Hắn hơi hơi không vui:

"Ta không thể ở lại lâu hơn sao?"

Tống Điềm mỉm cười lắc đầu.

"Toà miếu nhỏ này của ta không chứa nổi Đại Phật như Tướng quân, mau đi đi."

Cố Hiển Thành đáp:

"Nói bậy! Ta bất quá chỉ muốn làm một tên tiểu nhị chạy việc nặng thôi, chỉ mong được tiểu nương tử thu nhận."

Tống Điềm cười, nâng tay chỉnh lại vạt áo hắn,

"Đi làm việc đi, khoảng giờ Dậu ta sẽ về, về nhà lại gặp."

Không thể không nói, chỉ trong nháy mắt, trong lòng Cố Hiển Thành vì câu này mà rất thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!