Cố Hiển Thành vội vàng trở về đến nhà đã là giờ Hợi canh ba (23h), chỉ còn một khắc nữa là đến giờ Tý. Phúc Quý bọn họ vất vả cả ngày không chờ được nên đã ăn trước rồi nghỉ sớm, Tống Điềm vẫn muốn chờ hắn thêm một chút, cũng may, nàng chờ được rồi.
Nhìn thấy Cố Hiển Thành, mắt nàng sáng lên, vội vàng ra đón:
"Về rồi sao? Bọn họ nhịn không được, ta đã bảo đi nghỉ trước rồi, Tiểu Bảo cũng ngủ rồi."
Cố Hiển Thành đáp: Thật xin lỗi.
"Không sao, chàng vừa kịp về trước giờ Tý rồi mà, ta đi hầm lại canh, sẽ xong ngay."
Cố Hiển Thành theo nàng vào bếp, một khắc cũng không muốn rời.Vậy, đêm nay chỉ có hai chúng ta ăn thôi sao?
"Tống Điềm hỏi ngược lại:"Làm sao, chàng không muốn?Cầu còn không được.
"Cố Hiển Thành lập tức đáp. Hắn nhìn nàng trái phải bận rộn làm đồ ăn thì có chút đau lòng:"Làm đơn giản thôi, sủi cảo qua loa cũng được rồi, đừng để mình bị mệt.Tống Điềm cười:Đều chuẩn bị xong rồi, cũng không có gì nhiều.
"Nàng nhanh chóng làm mấy món, bởi vì cũng chỉ có hai người, trực tiếp bê luôn vào trong phòng, đặt trên sập nhỏ cùng ăn. Hai người cởi giày lên sập ngồi, Tống Điềm quả thực chuẩn bị không nhiều, vài món mặn, canh nóng cùng một đĩa sủi cảo, đều là hương vị gia đình."Tối muộn rồi, ăn nhẹ nhàng, ngày mai mùng 1 lại ăn.
"Tim Cố Hiển Thành ấm áp, gật đầu ừ một tiếng. Hắn ăn vài miếng, bỗng nhiên liền cảm khái:"Tốt quá... thật tốt quá...Tống Điềm cười hỏi:Sao thế?Nàng không biết đâu, trước khi gặp được nàng, Tết nhất đối với ta cũng chẳng có gì quan trọng, ba năm ở trong quân chưa từng có cảm giác ăn Tết.Giao thừa mà Thành Dương quân không tiệc tùng gì sao?Cũng không hẳn...
"Cố Hiển Thành tựa hồ chìm vào kí ức,"Giao thừa hàng năm đều là thời gian bận bịu, chúng ta phải tăng cường cảnh giác, không có hoạt động gì, phải bảo đảm dân chúng an toàn, để bá tính có thể vui vẻ ăn Tết."
Tống Điềm trầm mặc, nàng chợt nhớ lại giao thừa ở Cố gia.
Mỗi khi đến thời điểm đó, mẹ chồng cũng chẳng chuẩn bị gì, chỉ lẳng lặng ngồi ngắm trời ngắm đất, không khí cũng lạnh lẽo, rồi khi nàng còn nhỏ, lại càng không phải nói, cho nên đêm nay, đối với Tống Điềm mà nói, cũng đặc biệt vô cùng.
Nàng lặng lẽ lau giọt nước nơi khoé mắt,
"Không sao, hôm nay chúng ta cùng nhau đón Giao thừa."
Cố Hiển Thành nhìn nàng: Ừm, cùng nhau.
Tống Điềm đứng dậy lấy một bầu rượu:
"Uống một chút được không?"
Cố Hiển Thành không từ chối nàng.
Hai người vừa nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ uống liền mấy chén, khoảng một khắc sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ mừng năm mới.
Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm cùng nhìn ra ngoài.
Khoảng trời vốn đen kịt giờ ngập tiếng pháo nổ, đây là do dân chúng trong kinh thành tự đốt, Cố Hiển Thành nhớ ra cái gì, lập tức đứng dậy:
"Ta cũng mua pháo đấy, chúng ta cũng ra đốt nhé."
Mắt Tống Điềm sáng lên, Chàng mua pháo sao?
Cố Hiển Thành ừ:
"Lúc nãy vào cung, trên đường gặp một người bán rong, tiện thể mua một ít."
Tống Điềm nóng lòng muốn thử:
"Vậy mau thử xem sao." Nàng lớn như vậy còn chưa từng đốt pháo hoa đâu, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, Cố Hiển Thành gật đầu, lấy ra một cái mồi lửa, đặt chỗ pháo kia giữa sân rồi châm lửa.
Nhanh chóng, ngọn lửa bén vào sợi dây nhỏ dẫn vào quả pháo, tiếng pháo trúc bùm bùm vang lên, Tống Điềm giật mình hô một tiếng sau đó nhanh chóng bịt kín hai lỗ tai, Cố Hiển Thành chẳng biết đã đến bên cạnh nàng từ lúc nào, lẳng lặng vòng tay ôm người vào lòng.
Tiếng pháo làm bọn Tống Điềm cùng Phúc Quý thức dậy, mọi người sôi nổi chạy ra, nhìn thấy màn này đều vui vẻ hẳn lên, nhưng cũng ý tứ đứng từ xa không dám tiến lên quấy rầy, khẽ cười thuởng thức mỹ cảnh trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!