Tiểu Điệp và Tiểu Bảo cũng đã dậy từ sớm đang chơi ở trong sân, hôm nay Tiểu Bảo cũng mặc quần áo mới, bộ đồ trên người đứa nhỏ đỏ rực, giống như một tiểu thọ tinh, cười tươi như mặt trời nhỏ, ở trong sân đuổi bắt với mấy tỷ tỷ. Trời đã ngừng tuyết, tuy vẫn có chút lạnh nhưng vẫn có ánh nắng.
Tống Điềm đã hỏi Cố Hiển Thành xem hôm nay có ở nhà ăn cơm đoàn viên không, hắn còn cáu kỉnh gõ trán nàng một cái, miệng nói:
"Ta không ở đây thì ở đâu, cung yến qua loa chút là được, giờ Tý nhất định sẽ về đón giao thừa cùng nàng."
Khoé môi Tống Điềm khẽ nhếch lên, như vậy, cơm đoàn viên tối nay, nàng phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Gà vịt thịt cá từ sớm đã được chuẩn bị xong, tết năm nay không chỉ có gà nướng mà còn có vịt hồ lô bát bảo, cá cũng được dọn lên mâm, ngụ ý năm mới đủ đầy, chưa kể đến còn có thịt kho, thịt khô các thứ.
Sáng nay Phúc Quý còn khênh nửa con bò đến, Tống Điềm cùng Tiểu Điệp liền lọc lấy thịt, thịt bò tươi như vậy có thể đem làm món hầm, hoặc xào, còn xương thì đem nấu canh, bảo quản tốt trong tháng Giêng vẫn còn để ăn.
Phần thịt nào mềm ưu tiên băm nhỏ làm nhân sủi cảo, bánh bao.
Tống Điềm bắt đầu bận rộn trước sau, Cố Hiển Thành liền lấy đèn lồng cùng câu đối ra treo, toàn bộ tiểu viện đều có không khí vui mừng, cũng càng có dáng vẻ đón tết hơn.
Đến giữa trưa, Triệu ma ma, Lưu Dương cùng bọn Tiểu Thất Tiểu Thập đều đến, Cố Hiển Thành thấy phủ Tướng quân vắng vẻ, Lưu Dương cũng là người cô đơn nên gọi hết bọn họ qua đây, nhất thời, trong viện náo nhiệt hẳn lên.
Giữa trưa Tống Điềm làm một nồi mì đơn giản cho mọi người cùng ăn, thế nhưng vẫn ngon không cần bàn cãi, Tiểu Điệp cười:
"Ăn ít giữ bụng, buổi tối còn cả mâm cơm đầy."
Mọi người không hề nghi ngờ điều này, chỉ là Cố Hiển Thành lao động cả buổi sáng quả thật đói không chịu nổi, hắn vẫn như lang như hổ, đánh chén hai bát lớn.
Nhanh chóng đã đến hoàng hôn, Tống Điềm nhìn sắc trời, đang chuẩn bị xào rau thì bỗng nhiên, Tiểu Thập nhảy từ trên cây xuống.
Tướng quân, có tin.
Nháy mắt trong viện im lặng, Tống Điềm cũng dừng bước, chớp mắt, bọn Tiểu Bát cũng xuất hiện, mang đến một tin làm người ta kinh ngạc không thôi.
"Binh Bộ thượng thư vừa chết bất đắc kì tử (1) ở trong phủ."
Cố Hiển Thành sửng sốt.
Ai cơ? Binh bộ?
Binh Bộ thượng thư tên Lý Canh, năm nay mới hơn 40 tuổi, đang êm đẹp lại chết, lại còn đúng giao thừa.
Tin này quả thực nghe mà rợn cả người, sắc mặt Cố Hiển Thành nặng nề:
"Nguyên nhân tử vong là gì, Bệ hạ nói như nào?"
"Là bị độc chết, Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, cung yến cũng huỷ rồi ạ."
Lưu Dương đi tới nói:
"Tất niên đêm 30 lại có trọng thần triều đình bị ám sát, khó trách khiến Bệ hạ tức giận, đây là đánh vào mặt mũi Người."
"Tướng quân, Bệ hạ triệu ngài vào cung."
Cố Hiển Thành nhìn Tống Điềm.
Tống Điềm cởi tạo dề, nói với hắn:
"Không sao, chàng đi đi, ta chờ."
Thần sắc Cố Hiển Thành nghiêm trọng:
"Xin lỗi, ta sẽ nhanh chóng về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!