Chương 89: Đậu phộng ngào đường

Triều chính hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Ngô Vương hồi kinh, không thể nghi ngờ làm cho đảng phái của hắn cảm thấy tin cậy vô cùng, rõ ràng là chuyện chỉ nhỏ như hạt vừng vậy mà càng xé càng lớn, vừa lâm triều lập tức có người nói Thái tử không biết dàn xếp, không biết dùng người, tưởng chừng như là chuyện gì lớn lắm, nghe đến nghe đi, lại là tranh chấp chỗ đứng, nâng kẻ này đạp kẻ khác.

Hai bên đều muốn vì mình mà lôi kéo đại thần, mà quan trọng nhất là, Đại tướng quân đã về triều, Cố Hiển Thành cần mau chóng quyết định lập trường, hiện giờ ấy mới là chuyện thiết yếu.

Cho nên Cố Hiển Thành trước thì vội vàng xử lý chuyện mã cầu ngày đó, sau lại phải ứng phó một đám quan viên liên tục đến phủ Tướng quân làm khách, hắn bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tống Điềm thổi xương tiếu xong thì Lưu Dương chẳng mất bao lâu đã tìm đến cửa.

Lúc ấy nàng mới biết, Ngô Vương về rồi.

Ngô Vương có thù với Cố Hiển Thành, Tống Điềm nghe vậy thì liền lo lắng mười phần, Lưu Dương phân tích tình huống trước mắt cho nàng nghe, Tống Điềm nghe mà chóng cả mặt, nhưng đại khái hiểu được, thời gian tới, Cố Hiển Thành sẽ rất bận rộn.

Tiễn Lưu Dương đi, Tiểu Điệp cảm thán:

"Làm Đại tướng quân mệt mỏi qúa, cũng không biết khi nào có thể tới đây."

Tống Điềm trầm mặc một lát rồi thở dài:

"Làm thêm chút đồ ăn đi, lát nữa đưa qua đó."

"Dạ, vẫn là nương tử thương Tướng quân nhất."Hôm nay Như Ý cùng Như An có nhiệm vụ đi mua thức ăn, lúc này cũng vừa trở về, sắc mặt hai nàng ấy không được tốt lắm.

Làm sao thế này?

Tiểu Điệp thấy các nàng suy sụp, đặc biệt là Như Ý, sắc mặt nàng ấy trắng bệch liền quan tâm hỏi.

Như Ý run rẩy, nói năng cũng không rõ ràng,

"Hôm... hôm nay... ta... ta nghe nói... ở ngoại ô có chuyện... đáng... đáng sợ lắm..."

Tống Điềm đang làm điểm tâm trong nhà bếp, nghe thế cũng quay ra nhìn.

"Nghe được chuyện gì?"

Sắc mặt Như Ý trắng bệch, Như An điềm tĩnh hơn, nghiêm túc nói:

"Nghe nói ở ngoại ô phát hiện được rất nhiều thi thể phụ nhân, chết... chết rất thảm, mà... hung thủ chính là bọn bắt cóc phụ nữ trẻ nhỏ chưa bắt được kia."

Tiểu Điệp giật mình hô lớn.

Tống Điềm cũng vội lau tay đi ra:

"Chuyện gì đã xảy ra, vậy... còn mấy đứa nhỏ?"

"Không thấy đứa nhỏ nào cả, chỉ có mấy phụ nhân kia, thật sự quá đáng thương..."

Ai phát hiện ra?

"Nghe nói là một lão ăn mày, bọn họ hay đến miếu ở ngoại thành tìm đồ cúng ăn, không biết tranh giành nhau thế nào mà ngã vào trong giếng, xong liền phát hiện ra bên trong có một cái động, xác... đều ở trong động..."

Đều ở đấy?

Trước mắt nàng mờ nhoè, lồng ngực cũng nổi lên từng trận run rẩy.

Sắc mặt nàng trắng bệch không còn giọt máu, không ai có thể tưởng tượng ra được trường hợp này.

Tiểu Thập vẫn luôn ẩn náu trên cây, lúc này nhảy xuống, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!