Chương 88: Mã cầu

THÙNG---

Tiếng trống dồn kèm theo tiếng hô trong trẻo của tiểu thái giám, trận thi đấu mã cầu chính thức bắt đầu.

Trận mã cầu này là Hoàng hậu nương tổ chức, hạ chỉ mời quý gia công tử tiểu thư đến chơi, đồng thời cũng mượn cơ hội này để binh lính Thành Dương quân lộ diện, bọn họ cũng thoải mái, Thành Dương quân cùng Cẩm y vệ tuỳ ý rút thăm chọn đội với nhau, thi đấu chính thức bắt đầu.

Cố Hiển Thành đứng một bên nhìn bọn công tử yếu đuối ngay cả cưỡi ngựa cũng không lưu loát nhưng vẫn cố gắng thể hiện trước mặt các cô nương thì khó chịu vô cùng, còn không bằng bọn hắn ở biên quan tuỳ tiện thi đấu.

Hắn không có bao nhiêu hứng thú, đến lượt rút thăm lại càng chán muốn chết, mà quẻ thăm hắn rút được, không hề ngoài ý muốn... hắn cùng Nguỵ Thư Ý một đội, tiểu thái giám vừa thấy cái tên trên quẻ thì cười tươi như hoa,

"Đại tướng quân cùng Nguỵ Tam cô nương quả thực có duyên phận."

Cố Hiển Thành cười lạnh:

"Thật sao? Vậy để bản tướng nhìn xem, bản tướng đã bỏ lỡ cái dạng gì duyên phận."

Tiểu thái giám nghe vậy thì hoảng hốt vội vàng ôm hộp thăm lui xuống.

Cố Hiển Thành bĩu môi.

Cho tới bây giờ, hắn mới là lần đầu nhìn thấy cái Nguỵ Tam cô nương đã được nhắc tới vô số lần kia, đối phương cũng đang nhìn hắn, Cố Hiển Thành rời mắt, đi về phía ngựa của mình.

Đối thủ của họ là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cùng một danh gia quý nữ, tên gọi là gì Cố Hiển Thành cũng không biết, nhưng những người khác ở đây thì đều quen thuộc, là nữ nhi của Hộ bộ Thượng thư Cát Oánh Oánh.

Trong kinh nàng ta nổi tiếng là người nóng nảy, cũng là quý nữ duy nhất biết võ công, giao lưu với Nguỵ cô nương, chẳng phải quá nguy hiểm sao?

Thật ra tất cả mọi người đều biết, trận mã cầu này chủ yếu là để giao lưu tình cảm, hai đại nam nhân thì không có gì lo lắng, nhưng hai nữ nhân gặp nhau thì lại không rõ sẽ có điều gì xảy ra.

Trận đấu bắt đầu...

Cát Oánh Oánh vọt lên trước, nàng ta nóng tính, lại hiếu thắng, căn bản cũng không quản mục đích cuối cùng là gì, mà Cố Hiển Thành lại càng không trận đấu này trong lòng, ngựa của người khác chạy hết tốc lực còn hắn vẫn ung dung tản bộ trong sân.

Chỉ huy sứ kia cũng không không khác gì, làm bộ làm tịch đánh vài cái rồi thôi.

Phúc Quý đứng ở một bên nhỏ giọng thở dài:

"Đại tướng quân còn chẳng thèm diễn trò a..."

Cố Hiển Thành quả thật là như vậy, Cát Oánh Oánh kia đã từng mời sư phụ về dạy cưỡi ngựa nên cũng coi như có hai ba phần bản lĩnh, nàng ta nhanh chóng chiếm thế thượng phong, Nguỵ cô nương kia căn bản không phải đối thủ của nàng, không có Cố Hiển Thành hỗ trợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, trận mã cầu này sẽ kết thúc sớm thôi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau không biết bày ra biểu cảm gì.

Lương Thừa đế ngồi trên đài cao, mặt mũi sắp không giữ nổi, hắn nhìn Nguỵ Quốc công ngồi dưới, hiển nhiên, sắc mặt cũng không tốt, vì thế Lương Thừa đế lại càng không vui, phần không vui này đều ghi hết lên đầu Thái tử.

Chỉ huy sứ kia không nhịn được nữa, ở trên lưng ngựa hô to:

"Cố tướng quân không muốn cùng nữ tử giao thủ, chi bằng ta với ngài so?"

Nói xong, liền có động tác khiêu khích Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành thản nhiên liếc hắn một cái, cuối cùng cũng đáp lại.

Cánh tay vung lên, giục ngựa chạy nhanh, quả cầu lập tức trúng đích, một cách dễ dàng.

Vị chỉ huy sứ kia cũng bị kích thích sự hiếu thắng, nhưng cũng chỉ liên tiếp gặp khó, nhanh chóng, điểm số đã bị san bằng.

Cát Oánh Oánh vừa thấy lập tức quên hết những gì đã được phụ thân dặn dò từ trước, nàng ta thúc ngựa đuổi theo quả cầu, Nguỵ Thư Ý liếc thấy sắc mặt phụ thân mình trên khán đài cũng vội cưỡi ngựa đuổi theo.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Cát Oánh Oánh thấy nàng ta yếu đuối không ra được gió mà còn cố chấp muốn đoạt cầu của mình thì lập tức không vui:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!