Trời đất chứng giám!
Đại tướng quân anh minh thần võ của bọn họ kêu đau! Âm thanh này bọn họ chưa từng nghe qua một lần nào đâu! Nhưng mà hiện tại, chúng quân lính xung quanh như không thể tin vào tai mình, hết nhìn chủ tướng lại nhìn sang phó tướng.
Binh lính Thành Dương quân hoảng sợ, sôi nổi tiến lên, nâng đỡ hai bên Cố Hiển Thành. Bọn họ vừa đáng lui giặc Oa, chẳng lẽ đại tướng quân vẫn luôn bị trọng thương ở chỗ nào đó.
Cố Hiển Thành muốn mắng to một câu bảo thuộc hạ cút, nhưng đau đớn này không bình thường, hắn đành nhịn xuống. Đại phu trong thôn cũng nhanh chóng chạy tới.
Mọi người dồn dập đi về phía cửa hàng, chung quanh cũng chỉ có chỗ này tạm ổn để có thể chẩn bệnh, Tống Điềm cùng Đỗ thị đứng ở một bên nghe ngóng.
Gương mặt nam nhân này lúc nào cũng lạnh lùng, tuy có chút đáng ghét nhưng Tống Điềm trời sinh lương thiện, dù sao hắn cũng là giúp thôn dân sửa đường mới bị thương.
Đại phu vừa ngồi xuống, Tống Điềm liền đi pha trà đem lên.
Bắt mạch cùng xem xét một lúc lâu, đại phu có chút hoang mang hỏi lại:
"Ngài nói, là tay cảm thấy rất đau sao?"
Cố Hiển Thành ừ một tiếng, gật đầu.
"Nhưng ta xem qua không thấy tráng sĩ có vết thương ngoài da, bắt mạch cũng không thấy có gì bất thường, không lẽ hai ngày nay mệt nhọc nên dẫn tới đau nhức?"
Cố Hiển Thành chưa kịp trả lời, Phó Ngạn đã nói trước.
"Sao có thể chứ! Đại ca của ta đao kiếm chém qua còn chưa từng kêu đau đâu! Làm sao có thể đến mức này! Đại phu khám kĩ một chút xem!"
Đao kiếm?
mấy người thôn dân đứng xung quanh nghe được liền thay đổi sắc mặt, Tống Điềm cũng thoáng lộ vẻ sợ hãi, xem ra Xuân Hoa tỷ tỷ suy đoán không sai, đám người này cũng không lương thiện, cho dù đã quy thuận triều đình, nhưng trước đây cũng là kẻ tàn nhẫn, nàng phải tránh xa chút.
Đại phu nghe nói vậy, liền bắt mạch lại một lần nữa, kết luận vẫn giống nhau.
Phó Ngạn định nói thêm gì đó nhưng Cố Hiển Thành đã giơ tay ngăn lại.
"Ta đã biết, đa tạ đại phu, hiện giờ cũng không đau nữa rồi!"
đại phu nghĩ nghĩ, nói thêm:
"Còn có một khả năng, chính là có vết thương lòng, lão phu cũng đã từng gặp, bên ngoài thì không biểu hiện gì nhưng gặp k1ch thích liền sẽ đau đớn, chỉ là như vậy thì lão phu cũng hết cách... lực bất tòng tâm..."
Cố Hiển Thành không nói gì, Phó Ngạn nhìn hắn cũng im lặng.
Một lát sau, đại tướng quân đứng lên cảm tạ đại phu lần nữa, lúc này đại phu mới rời đi.
Trịnh Hữu Hải đi qua, định bụng nói gì đó, Cố Hiển Thành đã ngắt lời:
"Không cần gọi thêm đại phu trong trấn đến, trong quân có quân y, sửa đường xong ta sẽ lo liệu."
Hai người cố ý hạ thấp giọng nên cuộc đối thoại này không ai nghe thấy, chỉ là Cố Hiển Thành vừa đi thì Trần trưởng thôn đã tới,
"Huyện lệnh đại nhân..."
Trịnh Hữu Hải hỏi hắn hai ngày nay Thành Dương quân ăn uống ngủ nghỉ thế nào, sau khi biết được đêm đầu tiên bọn họ dựng lều ngoài trời thì mí mắt liền giật liên hồi.
"Tìm một nhà trong thôn cho bọn họ ở tạm đi, chi phí quan phủ chịu."
Trần trưởng thôn cũng là người thông minh, nghe hiểu liền lập tức đi an bài, Trịnh Hữu Hải yên tâm rời khỏi.
Nhưng cũng khó xử, an bài nhà ai bây giờ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!