Chương 40: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, hành trình đến huyện Võ Công cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ chuẩn bị rút quân về doanh.

Có lẽ tất cả mọi người đều không ngờ rằng, vốn tưởng chỉ ra ngoài dạo chơi lại gặp nhiều chuyện như thế, đồ muốn mua cũng không mua được, Tiểu Điệp uể oải.

Phúc Quý lúc này để ý từng nhất cử nhất động xunh quanh, thấy cảm xúc hai người các nàng suy sụp liền vội vàng chạy qua hỏi.

Tiểu Điệp cũng không giấu diếm, lúng túng nói:

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là ta với Điềm Điềm tỷ vốn mua một chút vải, xiêm y cùng mấy món đồ lặt vặt, được ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, đến lúc về thì mùa đông cũng tới gần rồi, đáng tiếc đều làm rơi mất..."

Phúc Quý bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lập tức... trở về bẩm báo với Đại tướng quân.

Vì thế, kế hoạch là giờ Tỵ xuất phát về Thành Dương quân doanh, bỗng nhiên lại trì hoãn nửa canh giờ. Sau đó, Cố Hiển Thành còn cố ý đến gặp Tống Điềm.

"Cho nàng, đi mua đi."

Tống Điềm không hiểu sao hắn lại đến đây, lại nhìn thấy hà bao trong tay hắn, kinh ngạc không biết nói gì.

Tiểu Điệp đứng bên cạnh cũng bụm miệng.

Đại tướng quân... chắc... chắc không phải vì lời nàng nói đâu nhỉ!

Phúc Quý đứng đằng xa nhìn thấy liền cảm động vô cùng, Tống Điềm cũng kịp thời phản ứng lại:

"Không... không cần..."

"Quân doanh thiếu thốn, bây giờ nàng không mua thì sẽ không còn cơ hội, cũng là do bản tướng liên lụy các người, đi đi."

Nói đến mức này, Tống Điềm cũng không cự tuyệt được nữa, đành phải nói:

"Vậy được, nhưng mà tướng quân vẫn cầm về đi, ta có..."

"Giúp bản tướng chọn mấy tấm vải."

Cố Hiển Thành bỗng nhiên nói.

Tống Điềm sửng sốt.

Cố Hiển Thành nhìn về phía nàng: Không muốn?

"Không... không phải..."

"Vậy nhận lấy đi, còn dư đều cho các nàng, không cần trả lại ta."

Cố Hiển Thành nói xong liền xoay người đi, Tống Điềm đau đầu cầm lấy hà bao rất nặng kia.

Cái gì gọi là còn dư đều cho các nàng...

Dựa vào sức nặng của hà bao này, ít nhất cũng phải mười lượng bạc!Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.Đến tận khi đến cửa hàng vải rồi, Tống Điềm vẫn mơ mơ màng màng, Tiểu Điệp thì ngược lại, nàng ấy thích ứng rất nhanh, vội vàng chọn lựa khắp nơi.

"Đại tướng quân đúng là người tốt! Thật hào phóng!"

Tống Điềm lấy lại tinh thần, cũng đành bắt đầu nhìn quanh.

Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy mảnh vải màu xanh sẫm ngày hôm đó nhìn trúng.

Lúc ấy trong đầu nàng đã loé lên suy nghĩ là màu sắc này rất hợp Đại tướng quân. Lúc đó Tống Điềm còn cảm thấy mình điên rồi, thế nào lại bận tâm đến quần áo của Đại tướng quân... Nhưng mới vừa rồi, cũng chính hắn nói muốn nhờ nàng chọn vải.

Vậu thì cái này... chắc cũng không có vấn đề gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!