Tống Điềm cảm giác đầu mình rất nặng, nàng thật sự nghĩ không ra, nàng chẳng qua chỉ là một đầu bếp trong quân, vì sao lại chịu kinh hách như này, trong mộng vừa tức vừa uỷ khuất, cảm giác mình vừa tỉnh táo lại vừa không tỉnh táo, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đấy, nàng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, sau đó cửa được mở ra, doạ nàng giật mình hoảng sợ.
Thế nhưng Tống Điềm không có cách nào cử động thân mình.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!" Hiển nhiên, là tiếng của đại tướng quân.
Thanh âm này rất gấp, nghe kĩ còn thấy đang đè nén lửa giận.
Tiểu Thập không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo:
"Là Liễu Thấm, nhân tình của Chu Chí, nàng ta không đơn giản, Phó tổng binh để Tiểu Thất đi theo Chu Chí, thuộc hạ theo Tống đầu bếp, Tống đầu bếp bắt gặp Chu Chí cùng Liễu Thấm, bị Liễu Thấm hạ mê hương."
Sắc mặt Cố Hiển Thành lạnh lùng, nói từng chữ: Ả ta muốn làm gì?
Tiểu Thập đáp:
"Nàng ta hỏi Tống đầu bếp nữ mấy cây, nhưng thuộc hạ thấy Tống đầu bếp đã ngất đi nên không chú ý nghe, chỉ từ sau lưng đánh ngất Liễu Thấm, để ở cách vách."
Cố Hiển Thành vừa nghe lời này liền muốn đi phòng cách vách tìm người tính sổ, đồng thời hạ lệnh cho người bắt Chu Chí lại, lúc này, Phó Ngạn chạy đến:
"Tướng quân khoan đã."
Cố Hiển Thành quay lại trừng hắn: Khoan cái gì?!
Phó Ngạn nhìn Tống Điềm nằm trên giường,
"Ta biết chuyện cả rồi, ta có một kế, Tướng quân muốn nghe không?"
Cố Hiển Thành hiển nhiên không kiên nhẫn, lạnh mặt, Phó Ngạn không dám chậm trễ, lập tức nói: "Huynh đừng xúc động, bình tĩnh một chút.
Ta đại khái đã hiểu thủ đoạn nham hiểm của bọn họ, nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cớ, cho dù tiểu trù nương đã xảy ra chuyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt được nhân tình của Chu Chí. Huynh đừng quên mục đích ban đầu, hai người bọn họ không thừa nhận quan hệ, huynh lấy lý do gì bắt Chu Chí?
Vừa rồi huynh có hỏi được gì từ miệng Đỗ lão nhị không? Bây giờ bắt lại, không nói đến chuyện khác, huynh muốn vì Tống đầu bếp mà giết hắn sao?!
"Lồng ngực Cố Hiển Thành phập phồng:"Ý của ngươi là gì? Người của bổn tướng chịu uỷ khuất như thế phải tính thế nào?
Độc phụ kia rõ ràng có mục đích riêng!
"Một câu 'người của bổn tướng' khiến người có mặt trong phòng đều sửng sốt, Phó Ngạn vội vàng khuyên nhủ,"Đương nhiên phải thanh toán, nhưng không phải bây giờ.
Kỳ thật hai ngày nay ta vẫn luôn hoài nghi, nhưng hôm nay có thể xác định, chúng ta gặp thích khách ở trước cửa hàng bạc, Chu Chí nói là do Bạch gia, vậy nếu nghĩ ngược lại, vì sao không phải là do cửa hàng bạc?
Huynh còn nhớ ta từng nói, chủ cửa hàng bạc kia chính là nhân tình của Chu Chí, như vậy hết thảy là do ả ta, huynh không hiếu kỳ thân phận thật của ả sao?Thân phận gì?Phó Ngạn đáp:Ả ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, có thể không đắn đo hạ lệnh giết mệnh quan triều đình, lại còn có thể đứng đằng sau chỉ huy Chu Chí?
Ta xem ra Chu Chí cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng mà thôi.
"Cố Hiển Thành nghe lọt được vài câu, nhưng giận dữ vẫn không nguôi:"Ngươi nói xem phải làm sao!
"Phó Ngạn khuyên nhủ:"Trước tiên chúng ta cứ thả người đã, để ám vệ của huynh tự mình theo dõi, Chu Chí kia cũng vậy, khiến hắn buông lỏng đề phòng, miễn đả thảo kinh xà (1), đợi thêm mấy ngày, ta thu thập đủ chứng cứ, lại tương kế tựu kế, nói không chừng còn có thể lôi người đằng sau Liễu Thấm ra.Cố Hiển Thành:Không có khả năng!
Bổn tướng không thả người!"
(1) đả thảo kinh xà: đánh rắn động cỏ, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.
Phó Ngạn nghẹn họng, ý bảo những người còn lại khuyên, nhưng người xung quanh thở mạnh còn không dám. Đúng lúc này, trên giường truyền đến một thanh âm yếu ớt:
"Tướng quân... ngài không cần vì dân phụ... không đáng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!