Cố Hiển Thành xưa nay vốn ngủ muộn, hai ngày nay vì chuyện Võ Công huyện mà phiền lòng, lúc này đã là giờ Hợi, hắn vẫn ngồi trước bàn như cũ, Phó Ngạn vừa nâng tay gõ cửa, Cố Hiển Thành đã đáp lại: Vào đi.
Phó Ngạn đem theo tâm tình kích động, quên luôn mục đích ban đầu đến làm gì. Cố Hiển Thành thấy hắn đứng một lúc không nói lời nào, hỏi vài câu, Phó Ngạn mới lấy lại tinh thần, nói lịch trình ngày mai đã sắp xếp nói cho Cố Hiển Thành.
"Ngày mai đi Chu phủ, ta đã sắp xếp nhân thủ xong xuôi, mai phục sẵn ở xung quanh Chu phủ, người của chúng ta sẽ tiếp tục tra xét, bao gồm Bạch gia và cửa hàng bạc kia, mặc kệ Chu Chí có mưu kế gì chúng ta đều chơi được."
Cố Hiển Thành khẽ gật đầu,
"Ngày mai đi xem xem, xem hắn đến cùng muốn làm gì."
Cố Hiển Thành nói xong, Phó Ngạn lại trầm mặc một lúc lâu, giống như hồn vía bay đi mất, Cố Hiển Thành thấy hắn không đúng, hỏi một câu:
"Làm sao, mất hồn mất vía như vậy?"
Phó Ngạn cười cười:
"Cũng không có cái gì, chỉ là vừa nghe được mấy lời khiến người ta giật mình, đang suy nghĩ."
Cố Hiển Thành ngẩng đầu lên, rõ ràng đang tò mò, Lời nói gì?
Phó Ngạn cười ẩn ý:
"Huynh chắc chắn muốn biết?"
Nói mau!
Cố Hiển Thành không phải là người kiên nhẫn, Phó Ngạn khẽ cười, tiến lên một bước,
"Ta đã sớm nói với huynh, tiểu trù nương huynh dẫn về không hề đơn giản..."Phó Ngạn đem đầu đuôi câu chuyện không thiếu một chữ những lời Tống Điềm nói cho Cố Hiển Thành nghe, hắn nghe xong cũng sửng sốt một lúc lâu.
"Huynh cũng ngơ luôn đúng không, ta chưa từng nghĩ đến, tiểu trù nương đến tìm chồng, huynh biết không?"
Trong đầu Cố Hiển Thành bỗng nhớ lại ngày ấy ở Trần gia thôn nói chuyện cùng Tống Điềm, xong việc hắn cũng quên đi mất, bỗng nhiên được nhắc lại, Cố Hiển Thành bỗng cảm thấy kì lạ.
Đã từng nghe qua.
"Hoá ra huynh biết a, vậy sao không giúp nàng tìm?"
Cố Hiển Thành không ngẩng đầu, nói:
"Báo tử là chỉ mặt gọi tên đưa đến nhà nàng."
Cố Hiển Thành nói xong, Phó Ngạn a một tiếng.
"Vậy xem ra thật sự không tìm được rồi..."
Thành Dương quân có quy định, nếu không có chứng cứ xác minh người đã chết, sẽ không báo tử.
Có báo tử, nhất định là đã không còn.
Chỉ là chiến loạn, xác chết sẽ không được mang về, chỉ có thể mang về chút tín vật, để người nhà an táng.
Phó Ngạn:
"Vì sao nàng ấy không tin?"
Cố Hiển Thành đối với chuyện này cũng có chút nghi hoặc:
"Ta vẫn luôn không rõ vì sao Lưu Dương lại giới thiệu nàng đến, Lưu Dương cũng là đồng hương ư? Xa xôi như vậy. Nhưng thư kia ta đã xem qua, đúng là bút tích của Lưu Dương, tên cũng đã đối chiếu, hơn nữa nàng ấy còn nói, là Lưu Dương nói biên quan có tin tức của phu quân nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!