Chương 20: Bánh nướng vừng

Hai tên binh lính kia nghe vậy liền liếc nhau,

"Không giới hạn sao? Thật tốt!"

Hấp bánh bao cuộn cũng không phải chuyện gì khó, người đến nhanh chóng đông hơn, cho nên không giới hạn số lượng, tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài, những người không ăn được bánh trứng cuộn cùng bánh rán nhân hẹ liền sôi nổi chạy tới, hôm nay cuối cùng họ cũng được ăn!

Bánh bao hấp chín được ra khỏi nồi, nhanh chóng xuất hiện trước mắt bọn họ, hơi nóng trắng xoá bốc lên đem theo mùi hương thơm lừng ập vào mặt, binh lính nhìn thấy liền mở to mắt,

"Đây là bánh bao cuộn?!"

Cùng là bánh bao sao lại không giống bánh bao thường ngày bọn họ ăn?!

Bánh bao cuộn hấp xong còn có nước thịt chảy ra, cầm ở trên tay tuy hơi khó chịu nhưng đều là nước thịt hoà cùng nước sốt, bọn lính nhanh chóng đưa lên miệng ăn từng miếng, ăn đến mức mồm miệng bóng nhẫy cũng không dừng lại, ăn ngấu nghiến như là đói bụng tám ngày rồi, quả thực là không thể nhìn nổi!

Những binh lính hai ngày trước không có lộc ăn thì không nói, còn những người khác đã được nếm qua thoạt nhìn an tĩnh hơn rát nhiều, nhưng lại thừa dịp không ai chú ý lén giấu bánh vào trong ngực áo, đến khi bị bắt được thì đỏ bừng hai tay, tranh nhau cướp đoạt.

Tống Điềm mỉm cười tiếp tục làm sốt trộn thịt.

Bỗng nhiên cả một nhà ăn ầm ĩ trở nên tĩnh lặng, biến hoá thình lình xảy ra khiến người trong bếp cũng sửng sốt, bất giác nhìn ra ngoài cửa.

Phó Ngạn hai hôm trước đều tới sớm nhưng hôm nay lại đến muộn hơn, vừa vào cửa được một lát thì thấy xung quanh tĩnh lặng, hắn khó hiểu quay người lại thì liền bừng tỉnh, hoá ra là Đại tướng quân cũng đến rồi!

Cố Hiển Thành xuất hiện mới có thể khiến cả một đội quân trầm mặc như vậy. Bọn lính đồng loạt đứng lên hành lễ, Cố Hiển Thành phất phất tay, bọn họ mới ngồi xuống tiếp tục ăn, nhưng hành động thu liễm lại không ít, không dám cười nói, càng không dám tranh cướp đồ ăn của nhau.

Tống Điềm thấy Cố Hiển Thành đến cũng kinh ngạc không thôi, nhỏ giọng nói:

"Sao đại tướng quân lại đến..."

Tiểu Điệp cười,

"Chắc là hôm qua bị canh gà hấp dẫn, hôm nay không đợi nổi liền đến thử tay nghề của Điềm Điềm tỷ."

Tống Điềm:

"... Không đến mức đấy, trước đây đại tướng quân cũng từng ăn cơm ta làm rồi mà."

Tiểu Điệp mở to mắt, còn muốn hỏi lại nhưng tướng quân cùng Phó tổng binh đã đến, hai người không dám trì hoãn, vội chạy qua.

"Tướng quân cùng Tổng binh đại nhân muốn ăn gì?"

Tống Điềm hỏi

Cố Hiển Thành chỉ nhìn nàng một cái rồi rời mắt đến mấy cái xửng hấp, Mọi người ăn gì?

Tống Điềm:

"Sáng nay hấp bánh bao cuộn."

Cố Hiển Thành gật đầu:

"Vậy đi, không cần làm cái gì khác."

Được. Tống Điềm liền lấy cho bọn hắn mấy xửng bánh bao, lại thêm hai bát cháo đậu xanh, dù sao cũng là mùa hè, cháo đậu xanh có thể giải nhiệt.

Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn tìm một góc ngồi xuống, Phó Ngạn không chút khách khí cầm một cái bánh bao lên ăn trước, vừa nhai vừa cảm thán:

"Từ khi tiểu trù nương kia vào nhà bếp ta cảm thấy cuộc sống này mới có hy vọng! Mỗi ngày đều không trùng món! Quả là tốt mà!"

Cố Hiển Thành cũng không chú trọng lễ nghĩa, há miệng cắn bánh lại húp cháo, bản chất bọn họ đều là lính trên chiến trường cũng không phải quan văn, hàng năm dãi nắng dầm mưa ở biên quan, cởi quân trang chính là hán tử Tây Bắc, Cố Hiển Thành hai miếng đã ăn hết bánh bao, cũng không ngẩng đầu lên nói, Người ta họ Tống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!