Ngày hôm sau, Tống Điềm tỉnh dậy từ sớm thì nghe thấy tin xấu, con đường dẫn vào thôn đã bị chặn, núi Bán Diện bị sạt lở, chôn vùi nhà của mấy hộ dân, người nhà bọn họ đang kêu khóc than trời trách đất.
"Mẹ nó! Đúng là tạo nghiệt mà!"
Đỗ thị nghe tin cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng từ bên ngoài trở về nhìn thấy Tống Điềm liền kể cho nàng nghe. Tống Điềm nghe xong, tâm trạng liền xuống dốc,
"Vậy phải làm sao? Đường ra vào thôn đều bị lấp rồi ư?"
"Lấp rồi! Chả biết quan phủ đâu rồi. Muội muội, ngươi muốn đi biên quan e là phải đợi rồi, thời tiết cũng thật kì lạ, đã lâu không có mưa thế mà qua một đêm lại lấp hết cả đường. Tống Điềm nhăn mày, đúng là ngoài ý muốn."Cũng không có cách nào, không biết bao giờ mới hết mưa, đã như vậy muội đành mặt dày ở nhà Xuân Hoa tỷ thêm một thời gian vậy.
"Đỗ thị vội vàng nói:"Muội muốn ở bao lâu thì ở.
Ta còn ước muội ở lại luôn. Mưa này nửa khắc cũng chưa tạnh đâu, Trần gia thôn này cũng có chuyện lạ, không mưa ngày mà toàn mưa đêm, mấy năm trước cũng đều như vậy, vậy mà nay lại mưa cả đêm lẫn ngày, chúng ta tranh thủ đi hứng nước đi, cũng phải đem củi để lên chỗ khô ráo nữa."
Tống Điềm nhìn trời, quả là như vậy, nàng đành bỏ hành lý xuống, giúp Đỗ thị làm việc.
Trần gia không có đàn ông, nấu nước chẻ củi đều là Đỗ thị tự mình làm, cũng may con trai của Đỗ thị, Tiểu Tráng, mới tám chín tuổi đã giúp đỡ việc nhà, sau có thêm Tống Điềm đến cùng làm, mấy người bận bịu đến trưa cũng hứng đầy mấy vại nước, củi cũng xếp cẩn thận lên cao.
Một lúc sau, phu xe mà Đỗ thị thuê liền tìm đến,
"Nay không đi được đâu, phải đợi mấy ngày nữa."
Đỗ thị lớn tiếng đáp lại,
"Biết rồi Quách thúc! Chúng tôi cũng đoán được! Mấy ngày nữa mà đi được phiền bác lại đến báo một tiếng, muội muội trong nhà có chút sốt ruột."
Phu xe cười lên tiếng, lại thấy các nàng đang dọn dẹp trong sân,
"Xuân Hoa này, ta nhìn các ngươi sống qua ngày cũng không dễ dàng, vừa rồi thấy trưởng thôn nói chuyện mở cửa hàng gì đó, ngươi có muốn đi xem thử không?"
Mở cửa hảng?
Hai mắt Đỗ thị sáng lên,
"Bác nói chuyện mở cửa hàng ở đầu thôn sao?"
"Đúng vậy, thôn chúng ta thỉnh thoảng vẫn có khách vãng lai đến, nhưng không có chỗ nghỉ chân, quán nước nhỏ cũng không có, trưởng thôn nói đem cái lán nhỏ ở đầu thôn sửa sang lại, mở một cửa hàng b án nước cũng mấy món ăn đơn giản."
Đỗ thị trong nhà chỉ có cô nhi quả phụ, phu xe này cũng có lòng hảo tâm nhắc nàng, Đỗ thị thực lòng cảm kích vội vàng cảm ơn hắn.
Tống Điềm cũng cao hứng, nói
"Xuân Hoa tỷ tỷ, đây là cơ hội tốt phải nắm chắc."
Đỗ thị nóng lòng muốn thử sức, nhưng lại thiếu tự tin:
"Thôn này cũng không thiếu cô nhi quả phụ, chắc không đến lượt ta đâu."
"Tỷ không thử thì làm sao biết được? Mọi việc đều phải cố hết sức thì mới có kết quả, muội cùng tỷ đến đó."
Có Tống Điềm cổ vũ, Đỗ Thị cũng có chút lòng tin:
"Được, vậy chúng ta đi xem thử."
Nói đoạn, hai người lập tức đóng cửa, Tống Điềm ôm theo con nhỏ, Đỗ Thị dắt tay Tiểu Tráng đến nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn cách Trần gia không xa, đi chừng một nén nhang (1) là tới. Khi các nàng tới đây, sân nhà trưởng thôn đã đứng đầy người. Mọi người đều thấy đây là cơ hội tốt nên mới tranh nhau chen lấn.
Đỗ thị cùng Tống Điềm chen không nổi, may mà con trai của trưởng thôn là Trần Đại Dũng nhìn thấy các nàng, nhất là thấy Tống Điềm, mắt hắn sáng lên, vội ra đón.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!