Chương 12: Bánh canh thập cẩm

Ngày hôm sau Tống Điềm dậy từ sớm, trời trưa sáng đã sang phòng bếp nhà Đỗ thị bận bịu.

Thành Dương quân đang ngủ thì bị hương thơm đồ ăn ngào ngạt gọi tỉnh, ai nấy đều tỉnh táo hắn:

"Ai tốt bụng vậy dậy sớm làm đồ ăn sáng cho chúng ta."

Bọn hắn cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào trong, đều là nam nhân ở quân doanh đã quen tuỳ tiện, quần áo cũng không thèm chỉnh trang cho gọn đã vội chạy vào.

Cửa phòng bếp vừa mở ra, đập vào mắt bọn họ là một bóng hình xinh đẹp, phịch một tiếng, giật mình ngã ngồi ngay trước cửa.

Ngươi có bệnh à?!

Mấy người khác chưa kịp nhìn thấy gì liền không vui mắng hắn, người lính đi đầu mới run rẩy chỉ vào trong,

"Tiểu... tiểu trù nương kia ở bên trong."

Lập tức, toàn đội liền giật mình lên tinh thần, vội vàng chỉnh trang quần áo, thắt lại đai lưng.

Tống Điềm đang nấu canh ở bên trong đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai má nàng ửng đỏ, không dám quay đầu qua nhìn, tựa như gì cũng không nghe thấy.

Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn lúc này mới đi từ trong phòng ra, hai người còn chưa kịp hiểu chuyện gì mãi cho đến khi thấy bóng dáng Tống Điềm mới bừng tỉnh.

Phó Ngạn không nhịn được nở nụ cười:

"Đại ca đồng ý để nàng đến quân doanh rồi à?"

Cố Hiển Thành hỏi ngược lại: Sao ngươi biết?

"Ta đâu có ngu, sáng sớm ngày ra nàng ấy đã đến làm điểm tâm rồi, hai ngày trước đâu có như vậy. Nhất định là huynh đã đáp ứng chuyện gì đó."

Cố Hiển Thành nhéo nhéo ấn đường,

"Ta cũng không có ý muốn giấu."

Phó Ngạn nở nụ cười đầy thâm ý,

"Yên tâm đi, với quan hệ của hai ta khách khí làm gì."

Cố Hiển Thành không đáp, quay người rời đi.

Ăn cơm thôi! Tống Điềm thực lòng thấy vui vẻ, cả buổi sáng mặt nàng đầy ý cười, làm món bánh canh thập cẩm (1) phức tạp cũng không thấy phiền.

Bánh canh, ở phương Bắc còn gọi là mì gạo, công đoạn nhào bột tương đối khó khăn, huống hồ sức ăn của bọn họ đều lớn, Tống Điềm từ sáng đã phải bận bịu, may mắn có Đỗ thị đến hỗ trợ một chút. Món bánh canh thập cẩm này còn ăn kèm với khoai tây, cà rốt, mộc nhĩ và trứng.

Trước tiên, Tống Điềm ninh một nồi nước canh, sau đó mới thả bánh canh vào trần sơ qua, vớt ra bát, xếp các nguyên liệu đã sơ chế sẵn kia lên trên, rắc thêm một ít rau thơm rồi chan nước dùng. Nóng hổi lại thơm ngào ngạt, ăn vào đổ chút mồ hôi, cả ngày đều có tinh thần hơn.

Mấy tên binh lính nghe được tin Tống Điềm chính là đầu bếp nữ mới trong quân, hôm nay sẽ cùng bọn họ trở về doanh thì mừng như điên.

Nháy mắt cũng phấn khởi nói nhiều thêm mấy câu, chốc một lại hỏi món này món kia làm như nào, xong lại còn muốn nàng kể xem có thể nấu món gì nữa.

Đỗ thị cười nói:

"Các ngươi đúng là có lộc ăn, tay nghề của muội muội ta thì không cần phải bàn, bảo đảm sẽ khiến các ngươi béo thêm mấy cân."

Tròng mắt mọi người đều lộ vẻ chờ mong, nhìn tô mì trước mặt, lại nghĩ về những bữa ăn trước đây trong quân thì liền hỏi:

"Tướng quân, bao giờ chúng ta đi?"

Cố Hiển Thành: ... Giữa trưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!