Đỗ thị nói xong mọi người xung quanh đều sửng sốt một lúc lâu.
Phó Ngạn thậm chí còn lấy ngón tay ngoáy tai vì tưởng mình nghe nhầm:
"Ngươi nói lại lần nữa, nàng ấy muốn đi Thành Dương quân, làm đầu bếp nữ à?"
Đỗ thị thấy kỳ quái, Phải, làm sao thế?
"Không sao, không sao, ha ha ha!" Phó Ngạn bật cười, sau đó, mấy người lính cũng cười lớn, cảnh tượng này làm Đỗ thị bối rối không biết làm sao.
"Sao thế... các vị cười gì vậy?"
Phó Ngạn bước nhanh đến chỗ Cố Hiển Thành, tay vỗ mạnh lên vai hắn,
"Ngươi nghe thấy không? Đúng thật là, hai ngày trước chúng ta còn nói về chuyện này, xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Xe ngựa chắc chưa đi xa đâu, phái người đi cản lại đi, dù sao cũng chung đường, sao phải phiền phức như vậy làm gì."
Phó Ngạn nói cũng có lý nhưng Cố Hiển Thành vẫn trầm mặc.
"Thế nào? Nàng ấy dù sao cũng là phận nữ nhi, cũng không dễ dàng gì."
Cố Hiển Thành lắc đầu,
"Ra đây, ta có chuyện muốn nói."
Phó Ngạn theo hắn đến một góc hẻo lánh, Cố Hiển Thành kể lại chuyện cơn đau, Phó Ngạn nghe, mắt hắn liền trợn trừng.
"Huynh... huynh nói, hai ngày nay bị đau đều liên quan đến nàng?"
Cố Hiển Thành cau mày,
"Chỉ là nghi ngờ. Nhưng mới vừa nãy, lúc nàng khóc tim ta liền đau nhói, nàng đi rồi liền không sao nữa. Ta biết việc này rất kì lạ, nhưng không thể không nghĩ nhiều."
Phó Ngạn nghiêm túc,
"Kỳ thật... Ý huynh là, lần đầu tiên thấy đau là do có tiếp xúc da thịt với nàng (chạm tay)? Sau đó dù nàng không tới gần cũng vẫn đau?"
Cố Hiển Thành gật đầu.
Ban đầu thì đều là những lần hắn nhìn thấy nàng, nhưng đêm hôm đó dù không thấy vẫn cảm thấy đau. Chính bản thân hắn cũng không giải thích được chuyện này, dù sao cũng cảm thấy rất vớ vẩn.
Phó Ngạn:
"Có lẽ nào... là một loại độc dược? Ta từng nghe nói Vân Nam có nhiều người biết hạ cổ, cổ trùng chỉ cần tiếp xúc một lần đầu, những lần sau thì cứ thế mà..."
Thần sắc Cố Hiển Thành dần nghiêm túc.
"Lưu Dương có nói rõ bối cảnh của đầu bếp mới tới không?"
Phó Ngạn ngẩn người,
"Việc nhỏ như vậy ta cũng không để ý, huynh hoài nghi thân phận của nàng sao? Không lẽ là mật thám?"
Cố Hiển Thành lắc đầu,
"Khó mà nói trước được điều gì."
Phó Ngạn đáp,
"Nếu đã như vậy càng không thể để nàng ta đi một mình, ta phái người đuổi theo!" Nói xong liền xoay người định đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!