Nét mặt Liên cô hơi kỳ lạ,
"Hóa ra là Tô Quân…. Ta còn tưởng là Bùi Tranh.... » Ta bật cười, xua tay nói :"Sao có thể là hắn được."
Có điều ngẫm nghĩ cẩn thận ra, hắn cũng đúng là hơn ta vài tuổi, là xuất sư đồng môn với ta, quen biết từ nhỏ, lại là quan nhất phẩm.
Liên cô nói : « Ta vốn tưởng người và hắn quen biết từ nhỏ, coi như là mười mấy năm duyên phận, mấy năm nay bên cạnh người cũng chẳng có nam nhân khác, lại không đoán ra là còn một vị Tô Quân.
"Ta với Bùi Tranh ... Ta bật cười lắc đầu : « Hắn hơn ta 8 tuổi."
Liên cô cũng cười : « Phụ quân người cũng hơn mẫu thân người 10 tuổi, chỉ cần thích, chuyện gì cũng không thành vấn đề, còn nếu đã không thích, cái gì cũng đều chướng mắt.
Người đã không quan tâm tới hắn, vậy cũng thôi đi."
Ta khẽ nói vâng, trong tim có chút cảm giác khác thường.
Ta và Bùi Tranh quen biết nhau, còn sớm hơn, lâu hơn Tô Quân.
Năm ấy, ta 6 tuổi, mẫu thân đưa ta tới Bạch Hồng sơn trang của Nhị cha. Bùi Tranh là đứa bé được Nhị cha nhặt được trên chiến trường mang về. Khi đó hắn còn chưa có tên là « Bùi Tranh », mà là « Bùi Tranh » (*), có một cô em gái bằng tuổi ta, tên là Bùi Sênh.
Hai người xuất thân nhạc tịch thấp kém, cha mẹ là nhạc sư, bị li tán lúc chiến tranh loạn lạc, sau lại theo Nhị cha ta mới có thân phận mới.
Bạch Hồng ở đây nghĩa là cầu vồng trắng.
Hai chữ Tranh này đồng âm, tên Tranh hiện giờ là : nghĩa là tiếng chim/tiếng chuông kêu lanh lảnh, tên « Tranh » trước đấy là tranh trong đàn tranh.
Hồi trước xem bản cv, mình quên không tra lại tên cho em gái Bùi Tranh, là Bùi Sênh nhé, Sênh ở đây nghĩa là cái khèn, ba mẹ Bùi Tranh là nhạc sư nên đặt tên các con đều là nhạc cụ.
Chuyện năm ấy, đã xảy ra quá lâu, ta không còn nhớ rõ mấy. Sau lại theo mẫu thân hồi cung, nên không gặp hắn nữa, chỉ biết hắn có lòng làm quan, liền bái phụ quân ta làm thầy, làm môn sinh của Thừa tướng, nghe theo ý phụ quân, đổi tên thành Bùi Tranh, 18 tuổi trúng Trạng Nguyên, tới tiệc Quỳnh Lâm ta mới gặp lại hắn.
Năm ấy ta mới 10 tuổi, vẫn là mẫu thân chấp chính. Tiệc đêm đãi quần thần, mẫu thân nắm tay ta, chỉ vào Bùi Tranh cúi đầu hỏi ta:
"Còn nhớ ai đây không?"
Ta ngẩng đầu chạm phải đôi mắt phượng chứa ý cười trong trẻo của hắn, hai gò má nóng lên, khẽ khàng bẽn lẽn trả lời một tiếng: Cây cao lương.
Cây cao lương: âm Hán Việt là thục thử, từ này phát âm gần giống từ thúc thúc, lúc đấy bạn Đậu định gọi bạn Tranh là chú cơ ạ ;))
Dáng vẻ như trúng nội thương của hắn khi đó, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.
Còn có nét mặt nhịn cười của phụ quân, tiếng cười cường điệu của mẫu thân.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đã qua 8 năm…
Liên cô vừa nãy nói, đợi thêm vài năm, một người 18, một người 26, có vẻ cũng không hơn nhau nhiều lắm, người trong lòng bà nghĩ là Bùi Tranh.
Hóa ra bên phía mẫu thân họ vừa ý Bùi Tranh, nhưng Bùi Tranh chưa bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt ta, cân nhắc thái độ của hắn với ta, có lẽ trong lòng hắn cũng không chấp nhận sự sắp xếp của kẻ khác, còn chưa kết hôn, chỉ sợ cũng vì chịu sự bức ép của cha mẹ ta.
Hôm nay trên triều, hôn ước theo lời hắn, là chỉ ai?
Là ta sao ?
Liên cô lại nói : « Nếu người không thích Bùi Tranh, ta sẽ đi nói với hắn, để hắn hoàn toàn hết hy vọng. Hắn cũng đã 26 rồi, lại kéo dài thêm nữa cũng không được, sau này người vẫn muốn hắn làm thần tử, trong lòng cũng không được tự nhiên, việc này vốn là hắn nợ Lưu gia người một ân huệ.
Về phần Tô Quân, cũng đúng là một nhân tài, người là hoàng đế, chỉ cần người thích, cướp về là được, mau thành thân khai chi tán diệp, để cha mẹ người đỡ phải lo lắng. »
Ta ấp úng đáp hai câu, lúc thì nghĩ tới Bùi Tranh, lúc thì nghĩ tới Hoán Khanh, nghĩ đến đầu phát đau. Đêm khuya vắng vẻ, ta một mình một người lăn qua lăn lại trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Bùi Tranh ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!