Tiểu Lộ Tử, ngươi đang nhìn gì vậy?
"Trước khi ra ngoài, ta nhìn thấy Tiểu Lộ Tử thập thà thập thò bên cạnh cửa. Tiểu Lộ Tử cứng người, lập tức xoay người đối diện ta, ấp a ấp úng nói:"Không, không có gì …
"Ta nhíu mi, hừ hừ hai tiếng lạnh giọng nói:"Ngươi đây là định khi quân hả?
"Tiểu Lộ Tử bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, khóe mắt đỏ hoe, tủi thân nghẹn ngào nói:"Tiểu Lộ Tử không dám, chỉ là Tiểu Lộ Tử thật không nhìn gì cả ....
"Ta nhìn về phía ánh mắt hắn lúc trước, không ngoài dự liệu , là hướng mà Tô Quân và Dị Đạo Lâm mới rời đi."Ngươi đang nhìn Tô ngự sử và Dị đại nhân sao?
"Ta hoài nghi nhìn hắn,"Nhìn cái gì? Nhìn được những gì?
"Nhìn bộ dạng õng a õng ẹo của Tiểu Lộ Tử mà ta không nhịn được cười, đá nhẹ lên vai hắn, cười nói:"Không phải là ngươi thích người nào rồi chứ?
"Cứ như là bị ta nói trúng, mặt Tiểu Lộ Tử nhất thời đỏ bừng lên, miệng lại nói:"Bệ hạ đừng lấy Tiểu Lộ Tử ra đùa nữa, Tiểu Lộ Tử cũng không phải nữ nhân …Có thích cũng cần phân rõ giới tính, thân phận ..." Nói đến đây, ta cũng không nén nổi mà lắc đầu thở dài. Nói thật dễ, làm sao có thể không phân rõ … Một năm trước, hay mới đây thôi, ta cũng không thể nào nghĩ nổi mình sẽ đi tới bước đường này.
Ta vốn tưởng rằng, người đứng bên cạnh ta, sẽ là Tô Quân ...
Chung quy là khói hoa rồi cũng tàn, chuyện đời khó liệu ...
Ta vừa muốn rời đi, Tiểu Lộ Tử đột nhiên dập đầu, giữ chặt vạt áo ta, nước mắt lã chã rơi trên nền đất.
Ta cúi đầu nhìn hắn, nghi hoặc nhăn mày.
"Tiểu Lộ Tử, ngươi làm gì vậy? Tiểu Lộ Tử lại lắc đầu không nói câu nào, mặt đỏ bừng, nước mắt cứ thế mà tuôn, khóc nghẹn không thành tiếng."Đứng lên mà nói.
"Ta quát lớn. Hắn sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng cũng không chịu đứng lên, ta nói với cung nhân hai bên:"Dìu hắn đứng lên!
"Hắn như là đứng không vững, hai chân run rẩy. Ta nghi hoặc trừng mắt hắn,"Tiểu Lộ Tử, không phải ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với quả nhân rồi chứ?Hắn lắc đầu.Vậy ngươi khóc cái gì?Hắn thút thít, nói:Tiểu Lộ Tử không nỡ rời xa bệ hạ ...Ta nở nụ cười,Qủa nhân vẫn là hoàng đế, ngươi vẫn là tổng quản, sau này vẫn như thế thôi. Ngươi không nỡ cái gì?
"Tiểu Lộ Tử vẫn khóc thút thít."Về sau, bệ hạ thành của Phượng quân rồi.
"Ta khoanh tay cười nói:"Lúc trước quả nhân cũng không phải của ngươi!
"Lắc đầu cười khẽ, trêu chọc hắn nói:"Thật là cẩu nô tài ..." nhưng mà trung thành tận tâm, không uổng quả nhân tin hắn.
Ta thấy hắn khóc thành như vậy rồi, bèn để hắn ở lại tẩm cung thu xếp, rồi dẫn theo mấy cung nhân xuất hành.
Đúng là lúc thắp đèn, đêm nay đèn đuốc đầy trời so với những đêm trước lại càng lộng lẫy lóa mắt hơn. Ánh đèn đỏ quanh co theo từng bước chân, trăng sáng trên đầu, ánh trăng và ánh đèn như hòa vào nhau, tia sáng cuối ngày biến mất nơi chân trời, như đốm lửa rơi vào lòng đất, nhóm lên ngọn đèn trong vạn nhà ở đế đô.
Màn đêm bị đám đèn đuốc này ánh thành một màu đỏ lửa, hai màu đỏ đen hòa quyện, như màu trang phục của ta và Bùi Tranh.
Đám bàn thấp trong ngự hoa viên được bố trí ở hai bên, chỉ có quan trên tứ phẩm hoặc hoàng thân quốc thích mới có thể dự tiệc. Múa hát bắt đầu, tiếng đàn nổi lên.
Mỹ nhân quyến rũ muôn hình vạn trạng, điệu múa Nghê thường vũ y (1) nhẹ nhàng lả lướt, mở màn bằng một khúc Phượng cầu hoàng. (Chim phượng trống tìm chim phượng mái)
Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Thời vị ngộ hề vô sở tương, hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
(Phượng quay về chốn cố hương
Chân trời góc bể bốn phương tìm Hoàng
Bóng chim tăm cá, lỡ làng
Bỗng đâu lạc bước thênh thang chốn này) (2)
Ta nghe mà mặt nóng lên, khóe mắt liếc về phía Bùi Tranh, thấy hắn hình như có vẻ tâm trí để đâu đâu, bèn hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!