Mùi máu tanh khiến ta nhíu mày, Bùi Tranh ôm ta vào lòng, quay đầu hạ lệnh ra bên ngoài: Đi.
Hơn một trăm kẻ đang chém giết trong yên lặng, chỉ nghe tiếng tiếng va chạm của đao thương kiếm kích, trường kiếm đâm xuyên máu thịt, tiếng vải lụa bị xé toạc, dù không nhìn thấy, nhưng những tiếng động nhẹ này khiến người ta dù nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra.
Một tướng công thành vạn xương trắng, xưa nay đều thế.
Dọn dẹp chiến trường rồi, dấu vết gì cũng chẳng lưu lại nữa, những người này chết đi, lịch sử cũng chẳng nhớ tên bọn họ, chỉ nhớ hoặc là thành hoặc là bại tướng, còn có vinh quang hào nhoáng.
Cảm nhận được lòng bàn tay Bùi Tranh hơi rỉ mồ hôi, ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn dường như có chút trắng bệch, hoài nghi hỏi:
"Bùi Tranh, khanh không thoải mái sao?"
Hắn cười, lắc đầu: Không sao.
Ta nhìn hắn chế nhạo:
"Lúc trước khanh còn giễu cợt ta, chẳng lẽ khanh cũng say xe sao?"
Bùi Tranh búng chóp mũi ta, cười nói:
"Nàng đang vui sướng khi người ta gặp họa sao?"
Sao dám ... Ta liếc nhìn nơi chiến trường đang dần lùi xa kia, lại quay đầu nhìn hắn, cười nói,
"Ta còn cảm động nữa kìa, đây cũng xem như có nạn cùng chịu phải không?"
"Nàng thực hy vọng thế sao?"
Hắn nhíu mày, như cười như không.
Ta lắc đầu cười nói:
"Không muốn. Có phúc ta hưởng, có họa khanh chịu."
Hắn ung dung đáp: Vi thần lĩnh chỉ.
Ta vội ho một tiếng, cúi đầu, mắt hấp háy nhìn sang một xó, thấp giọng nói:
"Từ hôm nay trở đi, khanh nên đổi cách xưng hô đi ..."
Trên đầu truyền lại một tiếng thở dài khe khẽ, cánh tay đang ôm ta từ từ vòng chặt, những nụ hôn nhỏ nhẹ nhàng rải sau tai ta, chẳng chứa chút dục niệm nào.
"Dân chúng trong dân gian, gọi phu quân mình như thế nào?" Ta chôn mặt trong ngực hắn, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi,
"Là gọi tướng công, quan nhân hay là gọi cách khác?"
"Việc này phải chia trường hợp, xem là lúc trên giường hay là lúc rời giường." Bùi Tranh cười khẽ một tiếng, hơi thở phả sau tai ta, ta cảm thấy tai mình đã bắt đầu nóng lên rồi.
"Nàng không giống người khác, trước mặt người ngoài, đương nhiên chỉ có thể gọi ta là Phượng quân, người đi rồi thì ..." Môi hắn khẽ mân mê vành tai ta, thấp giọng nói, Tên ta là Tranh.
Giọng ta nhỏ như muỗi kêu, lòng lại như nổi trống.
Tranh …
Ngoan. Giọng hắn chứa ý cười, xoa nhẹ hai má ta,
"Không muốn để xe ngựa làm phòng tân hôn, thì đừng nói những lời quyến rũ ta nữa."
Ta bị mấy lời này của hắn làm cho nghẹn, hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, quay mặt qua nhìn ra bên ngoài, ép mình không thèm lại quay đầu nhìn hắn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!